Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Chương 100


- Thực vật!
Cả 6 người còn lại đều kinh ngạc.

Họ đúng là nhìn không ra Mị Cơ là loài gì.

Nếu là thực vật thì đúng là có vài loài hoa là lưỡng tính đấy.

Trong một bông hoa có cả nhụy và nhị, đúng là đặc biệt.

Hoa lưỡng tính cũng có thể tu luyện sao? Thường nói trong những loài thực vật tu luyện thì loài lưỡng tính là không thể tu luyện mà.

Ngay cả Vạn Mị cũng đầy thắc mắc đây.

Như hiểu được thắc mắc trong lòng họ.

Mị Cơ giải thích.

- Đúng là loài thực vật lưỡng tính không thể tu luyện, nhưng mà...!cũng là nhờ có nàng...!
- Vô Ưu!
Cả bảy người đều đồng loạt lên tiếng.

Mị Cơ nhìn lên bầu trời đầy sao kể lại.

Khi xưa, Mị Cơ cũng chỉ là một loài cây thân thảo bé nhỏ, mộc hoang trong rừng rậm.

Nhưng được cái trổ hoa rất đẹp và thơm, khi kết trái lại ăn rất ngọt.

Có một cô bé vô tư, vô lự không lo nghĩ gì về chuyện đời, gặp được loài cây đó, liền vô cùng thích thú.

Bèn đào đem về trong vườn trồng, nhưng vì rễ nó ăn sâu, cô bé sợ sẽ làm đứt rễ nên đào rất cẩn thận.

Chẳng may, bị một mảnh dầm sóc vào tay chảy máu, giọt máu thắm vào thân cây khiến nó hình thành ý thức.

Nhưng cô bé cũng không hề hay biết, cứ hì hụt mà đào.

Cuối cùng, cũng đào được lên.

Cô bé vui mừng nói với nó.

- Ta sẽ đem ngươi về trồng.

Mai mốt ngươi ra hoa kết quả, ta sẽ có hoa đẹp để ngắm, trái ngon để ăn rồi nhé!
Kể từ đó, ngày nào cô bé cũng ra chăm sóc cho nó, nói chuyện với nó, còn dùng năng lượng của mình truyền cho nó.

Năm này qua tháng nọ, biết bao mùa ra hoa kết quả.

Cuối cùng, cái cây cũng có thể nói chuyện với cô bé được.

Cô bé vô cùng vui mừng, nói với nó, sau này sẽ gọi nó là Mị Cơ vì hoa nó rất đẹp và thơm, trái lại rất ngon.

Hi vọng sau khi thành người sẽ là một người thật đẹp.

Cô còn nói tốt nhất sẽ là một tỷ tỷ thật kiều diễm, vậy là cô bé sẽ có một tỷ tỷ rồi.


Cái cây cũng không nghĩ gì, nó chỉ nghĩ sẽ làm mọi việc miễn cô bé vui vẽ là được.

Thế là, một ngày nó cũng hóa thành người, vì nó là loài lưỡng tính nên nó muốn thành nữ hay thành nam đều được, chỉ cần một suy nghĩ.

Nó đã hóa thành một cô gái xinh đẹp để làm vui lòng cô bé.

Hai người đã kí kết huyết khế, sống chết có nhau, và có những ngày tháng vô cùng vui vẽ, hạnh phúc bên nhau.

Một ngày nọ, cô bé lại đem về một cây hoa tên là Vạn Mị, nói là người ta đã tiêu diệt loài này gần hết, khó khăn lắm cô bé mới cứu được một cây con, kí khế ước linh hồn với nó cho nó được tồn tại.

Cô sẽ chăm sóc nó để sau này cho Mị Cơ một người em trai và cô bé sẽ có thêm một ca ca hoặc đệ đệ nữa.

Mị Cơ vô cùng vui mừng cùng cô bé ngày ngày chăm sóc cây hoa.

Cho đến khi nó hóa thành một chàng trai vô cùng xinh đẹp, lại có phần quyến rũ, mị hoặc nữa.

Nó cũng rất vui nhận Mị Cơ làm tỷ tỷ, nhưng nó không chịu nhận cô bé làm muội muội.

Nó muốn làm phu quân cô bé, nhưng cô bé lại cười vui vẽ nói với nó rằng.

Nó muốn làm phu quân thì cứ làm đại phu quân đi, sau này cô bé sẽ tìm nhị phu quân, tam phu quân, tứ phu quân về chơi chung với nó.

Sau một hồi suy nghĩ nó cũng đồng ý.

Lúc đó, Mị Cơ cũng không suy nghĩ gì, chỉ cần cô bé thấy vui thì đừng nói là tam phu quân, tứ phu quân dù nhiều hơn nữa Mị Cơ cũng bắt về cho cô bé.

Thế là, sau đó họ lại có thêm một con rắn, một tên cương thi, một con khỉ, một con hồ ly và một vì đế vương loài người.

Tất cả họ, đều là Mị Cơ một phần bắt về, một phần cứu được đem về tặng cô bé làm phu quân.

Ban đầu họ không chịu nhưng khi nhìn thấy cô bé, tất cả đều đồng ý.

Cô bé cũng chỉ muốn có bạn bè cùng vui đùa mà thôi, có nhiều người sẽ càng vui.

Tựa như đang chơi trò chơi vậy.

Chứ thực tế không nghĩ họ là vợ chồng, họ muốn làm gì thích ai cô cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng cho đến khi, Mị Cơ mang Vạn Vương về.

Hắn là một đại ma vương mà Mị Cơ có duyên gặp gỡ vài lần, kết làm bằng hữu.

Khi thấy gặp nạn đã cứu hắn mang về nhờ cô bé trị thương giúp.

Không ngờ, hai người vừa gặp nhau đã mến nhau rồi yêu nhau say đắm đến Mị Cơ cũng không biết.

Cho đến khi cô bé nghiêm túc nói với Mị Cơ rằng, cô bé yêu hắn, muốn gã cho hắn, cùng hắn đi khắp mọi nơi.

Bảo Mị Cơ và bọn Vạn Mị hãy thực hiện ước mơ của mình đừng lo cho cô bé nữa.

Lúc đó, Mị Cơ mới cảm giác được trái tim mình như có gì đó vỡ ra, đau đớn muốn nghẹt thở.

Mị Cơ không muốn cô bé rời khỏi mình.


Mị Cơ mới biết là mình đã yêu cô bé mất rồi, và không muốn cô bé yêu người khác.

Từ đó, Mị Cơ luôn tìm cách phá rối hai người, nói mọi đều không tốt về Vạn Vương cho cô bé nghe.

Nhưng cô bé hoàn toàn không quan tâm, toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Mị Cơ đành chuyển hướng sang Vạn Vương, chỉ cần hắn thay lòng đổi dạ thì cô bé sẽ không còn yêu hắn nữa.

Và Mị Cơ đã vờ nói với Vạn Vương rằng, Mị Cơ đã yêu hắn, để tình yêu dành cho cô bé trong hắn có sự lung lay.

Sau đó, nhiều lần hắn gặp nạn ra tay cứu giúp hắn.

Tiếp theo, nhân lúc cô bé trị thương cho hắn mất sức mà ngủ, Mị Cơ bèn nhân cơ hội nhận mọi công lao về mình, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, từ từ bỏ rơi cô bé.

Và Mị Cơ cũng đã thành công, khi giả vờ quan tâm chăm sóc hắn.

Nhưng Mị Cơ không ngờ rằng cô bé trong lúc tình cờ đã phát hiện họ bên nhau, nhưng điều đó chỉ là sự hiểu lầm đáng tiếc.

Mị Cơ cũng không ngờ, cô bé sẽ tự mình chặt đứt huyết khế với Mị Cơ để Mị Cơ được tự do cùng Vạn Vương đến bên nhau.

Mị Cơ quỳ xuống cầu xin, nói đó chỉ là hiểu lầm nhưng cô bé vẫn không thay đổi.

Đã đánh ngất Mị Cơ và tiếp tục thực hiện cắt đứt huyết khế đang dang dỡ.

Vừa hoàn thành xong, thì Vạn Vương xong vào.

Cuối cùng là bi kịch đã diễn ra.

Khi thấy cô bé chỉ còn là một cái xác chết lặng.

Mị Cơ đã không còn thiết sống nữa, chỉ muốn đi theo cô bé và đã nói tất cả cho Vạn Vương, khích tướng hắn cho hắn giết mình.

Hắn đã giết cô bé, vậy hãy giết luôn mình như vậy mình mới có thể vui vẽ đi cùng cô bé.

Nhưng do huyết khế đã hoàn toàn chặt đứt, nên Mị Cơ dù có luân hồi trong lục đạo mười vạn kiếp, qua muôn vàn thế giới cũng không tìm thấy cô bé.

Hi vọng ở thế giới này như gần tắt, Mị Cơ muốn một lần nữa luân hồi đến một kiếp khác tìm cô bé.

Nhưng bất chợt nghe có tiếng hát du dương, giọng hát này nghe sao quen quá.

Mị Cơ vô cùng vui mừng vì nghe trong giọng hát có hơi thở của cô bé, nên đã huýt sáo theo làn điệu và dẫn cô bé ra gặp.

Mị Cơ vui mừng khôn xiết, nhưng cũng không dám ôm cô bé vào lòng.

Vì sợ sẽ khiến cô bé sợ hãi, vờ nói chuyện vui đùa.

Kết quả phát hiện cô bé đã không còn như xưa, trái tim cô bé đã đóng một lớp băng.

Mị Cơ đau khổ tự trách mình, nếu như không phải tại cô thì cô bé đâu có như vậy.

Bởi sự ích kỷ của cô đã làm hại cô bé, nhưng mà nếu có quay lại cô cũng sẽ không muốn cô bé yêu ai.


Cô sẽ không đem Vạn Vương về, không cho hai người gặp mặt.

Nếu có thể, cô càng muốn hắn chết luôn.

Nhưng mà, cô lại không muốn cô bé hận cô giống như đã hận Vạn Vương.

Cô phải làm sao bây giờ đây? Giữa tình yêu dành cho cô bé và nụ cười hạnh phúc của cô bé, cô phải chọn bên nào đây?
Nghe Mị Cơ nói xong, mọi người đều im lặng.

Vạn Mị lại gần vỗ vai Mị Cơ nói.

- Mị Cơ tỷ! Đệ hiểu tâm trạng của tỷ, nếu là đệ...!có lẽ đệ cũng không muốn nàng yêu ai.

Nhưng mà...!tỷ biết không? Lúc nàng vừa chết đệ đã dồn hết tu vi hòa vào linh hồn nàng, cùng nàng luân hồi 10 vạn kiếp.

Tuy lúc đó đệ lâm vào ngủ say nhưng ý thức vẫn thanh tĩnh.

Chứng kiến nàng đã trải qua 10 vạn kiếp, đau khổ và đầy nước mắt như thế nào.

Vạn Mị bắt đầu nói những kiếp mà Vô Ưu đã trải qua.

Do thù hận còn đeo bám, nên không có kiếp nào nàng được vui vẽ cả.

Kiếp đầu tiên, vừa sinh ra đã khóc không bao giờ ngưng, khiến cha mẹ tức giận ném vào rừng cho sói ăn.

Kiếp thứ hai thì thành loài kiến bị dẫm đạp, kiếp thứ ba thành loài muỗi đốt người bị đập chết.....!Có kiếp thành kỷ nữ, bị người đời chà đạp, bị đánh tàn nhẫn mà chết, có kiếp làm lệ quỷ bị muôn vàn khổ sở.

Có kiếp thành ăn xin bị người bắt ăn cả phân.

Có kiếp làm công chúa nhưng phải đi hòa thân bị người lăng nhục, có kiếp làm thực vật bị người chặt bỏ.

Có kiếp làm trâu làm ngựa phục vụ người mà còn bị đánh, bỏ đói bỏ khát.

Có kiếp...!
- Đừng nói nữa! Tỷ xin đệ đừng nói nữa...Vạn Mị...đừng nói nữa...!
Mị Cơ bịt kín tai òa khóc.

Cả bảy người, ngay cả Vạn Mị đang kể lại mà nước mắt vẫn tuông rơi.

Mười vạn kiếp đều đau khổ chất chồng không sao tả hết.

Chỉ vì hận thù còn đeo bám mà thành.

Nếu như không có hận, có phải nàng đã có thể thoát khỏi luân hồi rồi hay không? Vạn Mị lại nói tiếp.

- Đến kiếp cuối cùng, khó khăn lắm nàng mới được hạnh phúc không ngờ chỉ được một đoạn thời gian, cha mẹ nàng lại chết, bao gánh nặng đè trên đôi vai bé nhỏ của nàng.

Nhưng chưa đáng là gì, khi những người nói yêu nàng đến rồi lại đi.

Nàng thậm chí còn không nhớ hết đã có bao nhiêu là người nữa.

Trái tim nàng cũng đóng băng theo.

Nhưng mà cũng may, đệ đã khôi phục một ít tu vi, quyết định giúp nàng quay lại thời hạnh phúc một lần nữa.

Đệ muốn kiếp này nàng sẽ không bao giờ khóc nữa, không còn hận thù nữa.

Đệ muốn đem cho nàng tất cả tình yêu trên thế gian này.

Cũng giống như tỷ khi xưa đã đem bọn họ về để chơi cùng nàng vậy.

Chúng ta đều chỉ muốn thấy nụ cười của nàng.


Mị Cơ tỷ! Chúng ta đều yêu nàng...đều muốn nàng vui vẽ phải không?
Mị Cơ ngập tràn nước mắt nhìn Vạn Mị.

Cả sáu người còn lại cũng vậy.

Tuy họ cũng trải qua 10 vạn kiếp, nhưng đau khổ thì ít mà hạnh phúc thì nhiều.

Không như Vô Ưu chỉ toàn là đau khổ, cũng may Vạn Mị là khế ước linh hồn có thể đi theo hồn phách nàng, nếu không họ cũng không tìm được nàng, nàng lại tiếp tục luân hồi chịu khổ.

Vạn Mị lại nói.

- Mị Cơ tỷ.

Hãy trở lại bên cạnh nàng, chúng ta lại sẽ vui vẽ như xưa.

Mang lại nụ cười hạnh phúc và sự vô ưu cho nàng.

Được không?
Cả sáu người cũng gật đầu nhìn Mị Cơ.

Mị Cơ nhìn họ rồi nhìn Vạn Mị nói.

- Nhưng nàng liệu có chấp nhận tỷ không?
Vạn Mị cười dịu dàng nói.

- Nàng thích tỷ cũng như đã thích chúng ta.

Nếu không nàng cũng đã không kể cho chúng ta nghe về tỷ.

Có điều...!nàng chỉ đơn giản xem chúng ta là nhũng người bạn thân thiết mà thôi.

Nhưng như vậy có lẽ nàng sẽ hạnh phúc hơn.

Nếu lớp băng trong tim nàng có thể tan, có lẽ nàng sẽ yêu tất cả chúng ta, không bỏ một người nào.

Một con hồ ly nào đó lại chọt một câu phá vỡ không khí.

- Và có lỡ ghét nàng cũng sẽ ghét hết.

Năm người còn lại lập tức đè Bạch Ngân ra đập túi bụi.

Vạn Mị và Mị Cơ nhìn nhau cười.

Mị Cơ nói.

- Cảm ơn đệ Vạn Mị! Nếu như một ngày nào đó Vô Ưu có yêu đệ, tỷ cũng vô cùng vui vẽ tác hợp hai người.

Đệ xứng với nàng hơn.

Vạn Mị nhún vai nói.

- Đệ cũng muốn lắm a.

Nhưng tiếc là không được.

Đệ đi theo nàng bao lâu rồi.

Nàng nghĩ gì đệ điều hiểu rỏ.

Chịu thôi! Ai bảo đệ yêu nàng đến tận từng tế bào làm gì..

Bình Luận (0)
Comment