Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!

Chương 115


Nghe họ nói mà bọn người gia tộc họ Hoàng nghe lạnh sống lưng.

Thiên đế mà họ còn kêu là "hắn", họ rốt cuộc đã tu đến trình độ nào đây? Dù Vô Ưu không hiểu bọn Vạn Mị nói là ý gì nhưng cô cũng không quan tâm.

Cô chán ghét nói dong dài rồi, cô đem chổi lông gà ra, kêu nó đánh mấy người bọn họ Hoàng.

Chổi lông gà vừa ra mọi người đều ngạc nhiên, trừ bọn Vạn Mị.

Ngay cả gia đình Vô Ưu và Chu Thiên Đức cũng vậy.

Chổi lông gà dùng để làm gì? Quét bụi sao? Nhưng không bao lâu thì họ đã hiểu.

Chổi lông gà không bay đánh vào mông từng người nữa, mà chỉ dừng trên không trung, vung cáng một cái thì tất cả bọn người họ Hoàng đều ôm mông lăn lộn, khóc lóc cầu xin.

Đây là nỗi đau đớn nhất mà họ từng trải, đau xé linh hồn.

Lại một cáng thứ hai vung xuống nữa, những người gan lỳ nhất cũng đã không thể chịu nổi, vội quỳ xuống van xin.

Gia chủ họ Hoàng thì ngước mặt lên trời gào to.

- Tổ tiên a! Ngó xuống mà coi.

Các vị để gia tộc họ Hoàng chịu sỉ nhục như vầy sao?
Cáng chổi thứ ba vừa muốn vung xuống thì có một luồng năng lượng thật mạnh đẩy vào nó.

Tuy nó không ảnh hưởng gì nhưng cũng làm giảm đi lực lượng đánh xuống, khiến họ không chịu đau đớn dữ dội như lúc nãy nữa.

Vô Ưu thấy thế vội thu hồi chổi về, khoang tay thản nhiên xem bọn người vừa đến.

Có tất cả 20 người, từ trên trời xuất hiện.

Vừa rồi lực lượng đó là do họ bắn ra.

20 người đó cũng vô cùng kinh ngạc, vừa rồi là họ cùng phóng ra một lúc nhưng chỉ làm nó yếu lực lượng một chút thôi.

Cây chổi đó là vật gì mà lợi hại vậy?
Vừa thấy họ xuất hiện, gia chủ đã vui mừng hô.

- Tổ tiên! Các ngài đã đến.

Hãy cứu lấy chúng con a!
20 người cũng đáp xuống đứng đối diện với nhóm người Vô Ưu.

Họ càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy linh lực phát ra trên người mỗi người đều rất mạnh.

Họ đánh giá nhóm người Vô Ưu, đồng thời nhóm người Vô Ưu cũng đánh giá họ.

Vạn Mị truyền âm cho mọi người nói.

- Hai mươi người này đã thì có 12 người bước vào tiên cấp tức thành tiên.


Tám người còn lại đều sắp bước vào tiên cấp.

Chúng ta và Vô Ưu thì không sao nhưng cha mẹ, chị Linh, em Thành và Chu Thiên Đức phải cẩn thận.

Tu vi các người có thể xem là gần bước vào thần cấp thôi.

Cha Vô Ưu gật đầu nói.

- Ta biết phải làm gì rồi.

Sau đó nói với mẹ, chị Linh, em Thành.

- Chúng ta vào không gian thôi.

Đừng làm ngán chân bọn Vô Ưu.

Chúng ta chưa đủ bản lĩnh đấu với họ.

Chị Linh lại lo lắng nói.

- Nhưng còn Chu Thiên Đức...hắn...!
Vô Ưu nói.

- Đưa hắn vào luôn đi.

Mọi người hãy vào không gian của con.

Con sẽ thiết lập hình ảnh cho mọi người có thể nhìn thấy bên ngoài.

Sau đó cô dùng ý thức đưa họ trực tiếp vào không gian của mình.

Dựng lên hình ảnh bên ngoài cho họ xem.

Chu Thiên Đức khá là kinh ngạc khi mình xuất hiện ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn cửa là cửa.

Nhưng hắn cũng không rảnh để hỏi việc này, vì tình hình bên ngoài đang rất căng thẳng.

Vô Ưu chấp tay nói với 20 người vừa đến.

Dù biết họ yếu hơn bọn Vạn Mị nhưng Vô Ưu vẫn theo lẽ thường tôn trọng đối phương.

- Các vị! Đây là ân oán giữa chúng tôi và gia chủ họ Hoàng.

Các vị đã là thần tiên thoát ly thế tục tại sao còn nhúng tay vào chuyện trần gian?
Một người trong đó có vẽ nóng tính hừ lạnh.

- Hừ...!chúng ta là tổ tiên gia tộc họ Hoàng.

Dù thành thần tiên cũng không thể bỏ mặt con cháu bị sỉ nhục tiêu diệt được.

Dù gia chủ hiện tại có là một kẻ khốn kiếp như thế nào thì cũng là con cháu Hoàng gia ta.


Ta sẽ không để yên cho kẻ nào dám động vào.

Vô Ưu cười lạnh.

- Xem ra là khó tránh khỏi phải đấu một trận rồi.

Vừa hay chúng ta cũng muốn luyện tập một chút.

Bọn người Vô Ưu đều tươi cười rạng rỡ như gặp được thứ mà họ muốn nhất vậy.

Đặc biệt là Tôn Vạn Ngộ vô cùng ngứa tay đây.

Hắn là người đầu tiên triệu hồi ra vũ khí, là cây thiết bản của hắn.

Hai mươi người bên đó cũng triệu hồi ra vũ khí của mình.

Sau đó bọn người Vạn Mị cũng từ từ triệu hồi ra vũ khí.

Kim Nhân là một cây roi, Khánh Vân là một dãy lụa đỏ, Bạch Ngân là một cây quạt, Tề Cảnh Tuyên là một cây sáo, Vạn Vương là một cây đàn tỳ bà màu đen, Mị Cơ là một thanh chủy thủ, Vạn Mị là một thanh kiếm.

Đến Vô Ưu thì cô không biết phải đem vũ khí nào ra.

Không lẽ đem chổi lông gà ra? Như vậy kỳ quá.

Ai vũ khí cũng đẹp cả, cô đem chổi ra có phải bị chõi hàng không? Mặc dù chổi lông gà cũng rất lợi hại.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên đầu cô đau dữ dội, khó chịu nhăn mặt.

Vạn Mị thấy biểu hiện cô bất thường, hắn là khế ước linh hồn nên cũng cảm nhận được bèn nói.

- Tiểu U U! Nàng muốn thăng cấp đấy! Vào không gian linh thủy đi.

Ở đây bọn ta lo liệu được.

Đừng bỏ lỡ thời gian thăng cấp.

Vô Ưu thầm mắn trong lòng.
"Bà mẹ nó! Sớm không thăng, muộn không thăng, canh ngay lúc này mà thăng.

Bộ không muốn chị đây vận động sao? Tức quá mà!"
Dù bực bội cỡ nào, nhưng đầu đau quá, từng dòng ký ức như thác nước đổ vào trong đầu cô.

Vô Ưu đành vào không gian linh thủy xếp bằng tiếp nhận.

Đây là ký ức 10 vạn tiền kiếp đi.

Tuy cô vào không gian linh thủy, nhưng người nhà trong không gian cô vẫn nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Họ thấy Vô Ưu đột nhiên biến mất không khỏi ngạc nhiên, cha nói.


- Hẳn là thấy có gì đó bất ổn nên bọn Vạn Mị đã đưa con bé trốn trong không gian họ rồi.

Chúng không để con bé gặp nguy hiểm đâu.

Em Thành hỏi.

- Bộ bọn 20 người đó rất lợi hại sao cha?
Cha lắc đầu.

- Cha cũng không rõ nữa.

Nhưng xem nét mặt của bọn Vạn Mị thì chắc là đối phó với bọn họ dư sức.

Chờ xem đi!
Thế là, họ lại tiếp tục quan sát.

Bên ngoài, bọn người Vạn Mị bàn bạc nhau.

Có 12 tiên và 8 thần, thì Cảnh Tuyên 2 thần, Kim Nhân 2 thần, Khánh Vân cũng 2 thần.

Tôn Vạn Ngộ 2 thần 1 tiên, Bạch Ngân 2 tiên, Vạn Vương 3 tiên.

Vạn Mị và Mị Cơ mỗi người 3 tiên.

Liền lập tức hành động.

Trên không trung đánh nhau, linh lực hai bên phát ra khiến mọi nơi trên mặt đất đều biến thành sa mạc.

Cũng may bọn 20 người vừa đến đã lập kết giới bảo vệ gia tộc họ Hoàng, nếu không họ cũng thành tro bụi luôn rồi.

Người dân thì đã sơ tán hết, từ lúc gia tộc họ Hoàng bị tấn công rồi.

Nếu họ trở lại thấy tất cả đều thành sa mạc chắc khóc không ra nước mắt mất.

Tuy bọn Vạn Mị có vẽ khá mạnh, nếu đấu tay đôi chắc chắn họ sẽ dễ dàng đánh bại đám thần tiên này.

Nhưng do một người phải đấu với hai ba người nên cũng khó phân thắng bại.

Nhưng ngược lại bọn Vạn Mị lại thích ý vô cùng.

Đã lâu rồi mới đánh một trận sướng tay như vậy.

Bạch Ngân trong lúc đánh còn châm chọc Tôn Vạn Ngộ.

- Này con khỉ kia! Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung lợi hại lắm mà? Sao ngươi có ba người mà đánh không lại vậy?
Tôn Vạn Ngộ trừng mắt hắn mắn.

- Khốn kiếp hồ ly nhà ngươi.

Ai bảo ta đánh không lại, ta phải đánh từ từ.

Đánh hết rồi còn đâu cho ta đánh nữa.

Hứ!
Trong khi 20 người kia thì đổ mồ hôi hột ứng phó.

"Không nhìn ra cấp bậc.

Bọn họ là ai mà lợi hại hơn cả thần tiên chứ? Nhưng có là thánh thì cũng không thể đấu ngang tay cùng lúc ba vị tiên được.


Thật sự họ là quái thai ở đâu chui ra vậy?"
Mấy người xem náo nhiệt, thì đứng ở khoảng cách an toàn xem trận đấu linh lực và pháp thuật thật sướng mắt.

Sau khi họ đánh xong, chắc chắn cả thế giới tinh thần lực này sẽ có thêm một truyền thuyết nữa.

Sau đó, cả hai bên đều hợp lực lại phóng ra năng lượng mạnh nhất về phía đối phương, tạo thành một vòng xoáy năng lượng cực mạnh, có thể nghiền thành nguyên tử một khối kim cương nặng hàng triệu tấn.

Không gian xung quanh đó cũng bị vặn vẹo luôn.

Đột nhiên, một ánh hào quang bảy sắc phát ra chiếu rọi cả toàn bộ thế giới.

Trong ánh hào quang ấy, một thiếu nữ kinh thế tuyệt diễm xuất hiện.

Mỗi cử chỉ của nàng đều khiến người ta phải thất hồn lạc phách điên đảo.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay hóa giải nguồn lực lượng của hai phía phát ra một cách nhẹ nhàng.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.

Bọn Vạn Mị vui mừng hô.

- Vô Ưu!
Phải! Đó chính là Ngọc Vô Ưu! Cô đã nhớ lại ký ức 10 vạn tiền kiếp và biết mình là ai.

Cô tươi cười như gió xuân nhìn bọn Vạn Mị nói.

- Mọi người! Ta đã nhớ lại!
Sau đó, dang tay đón nhận cả tám người ôm vào lòng.

Vạn Mị hồi hồn đầu tiên hỏi.

- Vô Ưu! Nàng đã nhớ lại vậy...!
Hắn nhìn sang Vạn Vương và Mị Cơ, hai người cũng hồi hợp nhìn cô.

Họ sợ cô sẽ không tha thứ cho họ.

Nhưng mà Vô Ưu lại vô tư nói.

- Họ thì sao nào? Đều là người thân của ta a! Ta nói rồi, dù có nhớ lại thì ta cũng sẽ mãi mãi là Ngọc Vô Ưu của kiếp này.

Vì kiếp này ta mới chính là Ngọc Vô Ưu a!
Tất cả đều vui mừng lần lượt ôm cô.

Bọn 20 người thần tiên, gia tộc họ Hoàng.

Những người xem náo nhiệt cùng những người đang tranh giành thảnh đỉnh đều ngừng cả hoạt động.

Chết lặng đứng yên khi Vô Ưu vừa xuất hiện.

Ngay cả gia đình Vô Ưu đang xem qua hình ảnh cũng không thể tin vào mắt mình.

Đây là Vô Ưu của họ sao? Thật không thể tưởng.

Một nhan sắc không thể dùng từ xinh đẹp hay khuynh quốc, khuynh thành để hình dung.

Mà phải là hết sức tuyệt thế vô song, kinh mỹ tuyệt diễm.

Khiến ai nhìn thấy cũng phải mất hồn, dù là nam hay nữ..

Bình Luận (0)
Comment