Vô Vàn Sủng Ái

Chương 79

"Có lần hai anh em họ phải đi có việc gấp ngay trong đêm. 

Đành phải để cô bé ngủ trong phòng một mình. 

Tôi đứng canh ngoài cửa được một lúc thì nghe thấy tiếng động trong phòng. 

Hỏi không thấy cô bé trả lời nên đã mở cửa vào luôn, sợ cô bé xảy ra chuyện. 

Mở cửa vào thấy cô bé nằm co lại ở một góc, mắt hoảng sợ nhìn dáo dác xung quanh.

 Miệng luôn hỏi anh của cô bé đâu, sao cô bé lại ở đây, anh không cần cô bé nữa à. 

Tôi chỉ đứng ở cửa, không dám đi vào phòng. 

Nhìn cô bé như vậy, tôi lập tức gọi hai người kia về. Nghe điện thoại xong, chỉ trong 5 phút họ đã về đến nhà rồi đi vào phòng an ủi cô bé. 

Cả hai nắm tay cô bé miệng luôn nói anh ở bên cạnh em, không hề đi đâu cả. 

Rindou hát ru ngủ cho cô bé, Ran thì gọi tôi ra ngoài hỏi tình hình. 

Nghe tôi kể lại sự việc xong, Ran chỉ trầm mặc bảo hiểu rồi, sau đó vào phòng trông cô bé. 

Sáng hôm sau, hai người ở bên cô bé không rời, như thể đang bù đắp lỗi sai của mình tối hôm qua, để cô bé nghĩ rằng bọn họ không cần cô bé nữa nên mới bỏ đi. 

Cũng từ đó, bất kể hai người đi đâu đều dẫn theo cô bé. 

Tôi là người luôn được giao việc trông chừng bên cạnh cô bé khi hai người họ không có ở đấy. 

Vì để giúp cô bé làm quen môi trường mới. 

Hai người họ đã thay hết rèm cửa, nội thất, ga giường tối màu bằng những gam màu sáng, hình ảnh dễ thương. 

Trông như cái vườn trẻ vậy. 

Dù sao thì ngôi nhà nhìn có sức sống hơn trước kia rồi. 

Trong nửa năm cô bé không gặp hai anh em, bọn họ rất ít khi về nhà, cứ như đây chỉ là nơi để ở chứ không phải nhà nữa. 

Giờ thì tốt rồi, có cô bé ở, nơi đây mới gọi là nhà. 

Mỗi lần tôi cùng cô bé đợi hai anh của mình về, cô bé luôn ngồi trước hiên nhà, tay cầm tạp chí, mắt hướng về phía cửa. 

Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ là đi ra đón ngay, giọng ngọt ngào nói "Mừng hai anh về nhà". 

Lần đầu nghe cô bé nói vậy, hai người họ còn đơ ra một lúc, như không tin rằng cô bé đang ở trước, mà chỉ là ảo giác, sợ động đậy chút là cô bé sẽ biến mất. 

Cũng rất lâu rồi cô bé mới chủ động gần gũi bọn họ mà. 

Chỉ đợi đến khi cô bé chạy đến ôm hai người họ, họ mới ôm lại cô bé thật chặt rồi nói "Ừm, hai anh của em về rồi đây". 

 Ước gì sự dịu dàng đó chia cho chúng ta một chút, như vậy thì chúng ta dễ thở hơn rồi. 

Nhìn họ như, vậy tôi có chút hiểu tâm tình của bọn họ, có được đứa em gái nhỏ dễ thương, ngoan ngoãn như vậy, tôi nhất định cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ con bé. 

Về chuyện tắm rửa. Ở đây toàn đàn ông con trai, vì vậy hai người họ đã thuê một người phụ nữ giúp cô bé tắm rửa. 

Chân cô bé bị thương phải tránh nước nên hai người họ đỡ cô bé cẩn thận vào phòng tắm rồi mới gọi người giúp việc vào. 

Hai người họ đợi bên ngoài, luôn trò chuyện với cô bé để cho cô bé biết hai anh của mình vẫn gần đó. 

Lúc cô bé tắm xong, khoác mỗi chiếc áo tắm ra ngoài, hai người họ và tôi đã đơ ra một lúc. 

Tuy tôi đã nghe qua về thương tích của cô bé nhưng khi chứng kiến tận mắt mới thấy nó kinh khủng thế nào. 

Bình thường chúng ta luôn đi đánh nhau với bang khác, có vết thương nào chưa nhìn qua chứ. 

Nhưng đây chỉ là một cô gái, toàn thân đầy vết bầm tím, da thịt trắng đến xanh xao càng làm tăng vẻ đau đớn của cô bé. 

Cô bé gầy đi nhiều, đi lại cũng cần có người dìu. 

Sắc mặt hai anh em họ lúc đấy tôi quả thật không dám nhìn thẳng. 

Hai người họ đi đến gần đỡ cô bé, một người thì sấy tóc, một người thì pha ly sữa nóng cho cô bé dễ ngủ, không muốn để người khác làm thay. 

Tôi chỉ là một người ngoài thôi, nhìn vết thương như vậy cũng xót lắm rồi. 

Bọn họ đã phải kiềm chế thế nào để không khiến cô bé sợ vậy chứ. 

Trước khi đi ngủ, bọn họ sẽ bôi thuốc rồi xoa bóp cho cô bé. 

Nếu may mắn thì cô bé có thể ngủ một mạch đến sáng, còn không thì sẽ bị thức giấc giữa đêm. 

Lúc đó hai người sẽ ôm cô bé vào lòng, trò chuyện cho đến khi cô bé ngủ. 

Cô bé cũng không nói gì nhiều, chỉ nghe hai anh kể chuyện thường ngày rồi thi thoảng nói vài câu đơn giản. 

Tâm lý cô bé vẫn còn sợ nên phải nói rất nhẹ nhàng. 

Chăm sóc một người bệnh đã khó, người bệnh có ám ảnh nặng về tâm lý còn khó hơn. 

Hai anh em bình thường bất cần, tàn bạo như thế, vậy mà lại có thể dành hết sự dịu dàng cho cô bé. 

Không biết nên gọi là phúc hay là họa đây."

Bình Luận (0)
Comment