Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 184

Chương 184: Để lạc mất em giữa biển người (1)

Tôi buồn cười: “Có hận đến đâu đi chăng nữa
thì chúng tôi cũng có một tờ giấy được pháp luật
thừa nhận, huống chi căn nhà này cũng có một
nửa tài sản của tôi. Nếu như tôi không trở lại thì

chẳng phải là phải chắp tay nhường lại ư?”

Cô ta khinh thường bảo: “Cô đừng nói xắt xéo,
tôi hoàn toàn không thèm tranh giành tiền tài với cô.

 

Tôi nhướng mày: “Khó nói lắm, dù sao thì
ngay cả người đàn ông của tôi cô cũng muốn

trộm nữa là.”

Nhìn thấy cô ta tức giận tới mức giậm chân
muốn mắng tôi, tôi bèn xoay người đi vào trong
sân. Thủ đô đã vào mùa thu, thời gian trôi như
thoi đưa.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Phó Thắng Nam
cũng theo ra. Nhìn thấy Mạc Hạnh Nguyên, anh

 

nhíu mày, mím môi lạnh nhạt nói: “Em tới làm cái gì?”

Nhìn thấy người yêu, Mạc Hạnh Nguyên vốn
đang mang bộ mặt tức giận lập tức thay đổi
thành nụ cười dịu dàng như ngọc: “Anh Thắng
Nam, em nghe cha nói, tháng sau các người phải
đến thành phố gần biên giới để thảo luận chuyện
mở vụ việc. Ông ấy bảo em đem hợp đồng hợp

tác đến đây cho anh”

Nói xong, cô ta nhìn thoáng qua bảo mẫu
đang đỡ mình, bảo mẫu cầm lấy văn kiện rồi cung
kính đưa cho Phó Thắng Nam.

“Phì!” Tôi không khống chế được mà cười
thành tiếng.

Khiến ánh mắt hai người phóng tới, Phó
Thắng Nam nhếch môi, liếc mắt nhìn tôi một cái
nói: “Thời tiết lạnh rồi, về mặc thêm một cái áo
khoác đi.”

Mạc Hạnh Nguyên thì hết sức không vui nhìn
tôi chằm chằm, hơi có dáng vẻ phẫn nộ.

Bỏ qua ánh mắt của cô ta, tôi đi đến bên cạnh
của Phó Thắng Nam, chủ động níu lấy tay của
Phó Thắng Nam, nói: “Vừa rồi anh làm em đau
đấy. Em không muốn đi, anh lên lấy cho em đi”

Nói rồi tôi cố tình hơi nghiêng nghiêng đầu, lộ
ra chỗ mà anh dùng sức cắn ở trên cổ của tôi khi nãy.

Làn da tôi khá mỏng, cho nên bị anh cắn thì
nhất định sẽ để lại dấu vết, không cần nghĩ cũng
biết.

Nhìn Mạc Hạnh Nguyên càng ngày càng đen
mặt, tôi ngó Phó Thắng Nam cười hết sức ngọt

ngào: “Có được không?”

Phó Thắng Nam là ai chứ? Cái kỹ xảo nhỏ này

của tôi, sao anh lại không nhìn ra được?

Hơi rũ mắt, anh nhìn thoáng qua Mạc Hạnh
Nguyên lãnh đạm nói: “Về sau có chuyện gì thì cứ
để bác Sinh mang tới công ty là được, em không

cần đưa tới nữa”
Dừng một lát, anh lại nói: “Trời trở lạnh rồi, về

sớm đi:

“Anh Thắng nam, em..” Mạc Hạnh Nguyên

còn muốn nói điều gì đó.

Phó Thắng Nam nhíu đôi mày đẹp lại, giọng
bất chợt mang theo vài phần trâm thấp nói: “Thay

anh gửi lời hỏi thăm tổng giám đốc Lâm”

Lời này nói ra thật nặng nề, không giống như
hỏi thăm mà ngược lại như thể cảnh cáo. Mạc
Hạnh Nguyên đột nhiên sửng sốt, khuôn mặt nhỏ
hơi uất ức.

Phó Thắng Nam lôi kéo tôi định trở vê sảnh
lớn, tôi buông cánh tay của anh đang kéo mình ra,
ngước mắt nhìn anh, bảo: “Anh đi lấy áo khoác

giúp tôi, tôi tiến cô Nguyên về”
Anh nhíu mày.

Thấy anh như thế, tôi không khỏi mở miệng
nói: “Anh đã đồng ý với tôi, bất kể tôi làm cái gì,

anh cũng sẽ hỏi đến”

Anh mím môi, dừng một lúc rồi nói: “Bên

ngoài lạnh lắm, đừng nán lại quá lâu”

Tôi gật đầu, nhìn anh đi vào sảnh lớn, quay
đầu lại nhìn về phía Mạc Hạnh Nguyên, cười nhạt:

“Cô Nguyên, để tôi tiễn cô!”

“Không cần!” Bị đuổi không cho vào nhà,
trong lòng Mạc Hạnh Nguyên rất khó chịu, nhìn
thấy tôi thì càng khó chịu hơn: “Thẩm Xuân Hinh,
người phụ nữ mà ngay cả con của chính mình
cũng không bảo vệ được như cô thì có cái gì đáng
để khoe ra?”

Từ sảnh lớn đến lối ra cổng lớn phải đi ngang
qua một đoạn đường nhỏ rải đá cuội, bên cạnh

con đường nhỏ là một cái ao không tính là lớn.

Bởi vì là mùa đông nên cá bên trong tương
đối yên tĩnh. Hoa sen vốn dĩ nở ở trên mặt nước
đều đã héo tàn. Để không ảnh hưởng đến hiệu
quả thị giác nên cành gãy lá úa đều bị xử lý, mặt
nước nhìn còn khác là sạch sẽ.

Mạc Hạnh Nguyên đỡ eo, sự khinh thường
trên mặt rất rõ ràng, bảo mẫu vừa bị cô ta sai đi rồi

 

Nhìn cô ta, tôi không khỏi cười khẩy: “Cô
Nguyên cảm thấy tôi có cái gì đáng khoe ra? Tôi
quả thật không bảo vệ được con của chính mình.
Có điều, hay là chúng ta thử xem, thử xem cô có
thể giữ được hay không?”

Cô ta cách hồ nước khá gần, tôi tiến lên vài
bước về phía cô ta, giơ tay túm cô ta đi ra bên hồ
nước.

Cưỡng chế cô ta phải nhìn hồ nước rồi nói:
“Ngã xuống hồ nước này cũng sẽ không làm
người ta chết đuối đâu, chẳng qua chỉ là nếm chút
đau khổ. Hay là cô đi xuống thử xem, xem thử cô
có thể bảo vệ được đứa con này của cô hay
không?”

“Cô..” Cô ta cả kinh kêu to: “Thẩm Xuân Hinh,
nếu như cô dám đụng đến một cọng lông tơ của
tôi thì cha của tôi tất nhiên sẽ không để cô sống

yên đâu!”
“Vậy thử xem?” Tôi cười nhạt, nhìn bộ dạng

run bần bật của cô ta, cảm thấy có phần buồn
cười.

“Cô dám!” Cô ta mở miệng, giọng nói cực kỳ
lớn: “Nếu như cô đẩy tôi xuống thì cha của tôi

tuyệt đối không tha cho cô

Nghe cô ta mở miệng là một tiếng cha, tôi
thực sự cảm thấy nhạt nhẽo, dùng sức ở tay, dẫn
theo cô ta về phía hồ nước.

Cô ta sợ tới mức kêu lên thất thanh, dùng sức

đẩy tôi ra theo bản năng.
“Ùm..”

Đi đời nhà ma rồi! Nước mùa đông quả nhiên
lạnh ghê người. Giấy giụa vài cái ở trong nước, tôi
đã bị một lực kéo lên bờ.

Nhiệt độ của nước thấp, tôi bị đông lạnh đến

phát run.

Phó Thắng Nam lấy áo khoác da khóa chùm
lên trên người tôi, nhìn dì Triệu vội vội vàng vàng

đi theo ra nói: “Mau chóng gọi điện thoại để bác

sĩ Anh tới một chuyến”

Dì Triệu liên tục gật đầu, vội vội vàng vàng gọi

điện thoại.

Một lát sau, Phó Thắng Nam ôm ngang tôi
lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Hạnh Nguyên

còn đang ngơ ngác.

Giọng điệu lạnh lẽo nói: “Sau này vẫn xin gót
vàng của cô Nguyên đừng bước tới chỗ nhỏ nhoi
này của tôi nữa. Thân thể vợ tôi mỏng manh yếu

đuối, không chịu nổi cô hành hạ như thế”

Ý tứ rất rõ ràng, chính là bảo Mạc Hạnh

Nguyên về sau đừng tới nữa.

Mạc Hạnh Nguyên mãi mới phản ứng kịp, đỏ
mắt, vội vàng muốn giải thích: “Anh Thắng Nam,

không phải em, em không hề đụng tới cô ta!”

Phó Thắng Nam hừ lạnh: “Cô ấy ngốc đến

mức tự mình ngã xuống?”

Mạc Hạnh Nguyên mở miệng giải thích: “Là

cô ta muốn đẩy em, em phản kháng lại cho nên

cô ta mới ngã xuống, hoàn toàn không có liên

quan gì đến em. Cô ta…”

“Một người bình thường như cô ấy còn không
có nhiều sức bằng một thai phụ như cô?” Phó
Thắng Nam mở miệng, môi mỏng mím chặt, lộ ra

vài phần lạnh lẽo đến thấu xương.

“Mạc Hạnh Nguyên, em hiểu rất rõ vì sao anh
nuông chiều em mà. Mấy năm nay, ân tình của
Lâm Trí Lân đã bị em làm tiêu hao đến mức gần

như không còn rồi” Lời này thật lạnh lùng.

Sắc mặt của Mạc Hạnh Nguyên trắng bệch,
hai con mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào:
“Năm đó anh trai em là bởi vì anh nên mới chết?
Anh dựa vào đâu mà nhẹ nhàng nói một câu bởi
vì em thì sòng phẳng trở lại? Anh Thắng Nam, anh

có ý gì?”

“Muốn tôi nói rõ ràng hơn à?” Phó Thắng Nam
hô hấp khá nặng nề, do đang kiêm nén sự tức
giận: “Trở về nói cho mẹ của cô, chúng ta sớm

hay muộn cũng phải tính chuyện đứa bé”

Nói xong, anh bèn ôm tôi vào sảnh lớn. Dì
Triệu nói chuyện điện thoại xong đi ra, sắc mặt
cũng không tốt lắm, nhìn thai phụ chày mặt ngoài
cửa, mở miệng nói: “Mời cô Nguyên trở về đi,
nhân khẩu nhà họ Phó ít ỏi, không chịu nổi sự

hành hạ của vị đại tiểu thư như cô”

Nói xong cũng mặc kệ Mạc Hạnh Nguyên
phản ứng thế nào, đóng luôn cánh cửa của sảnh

lớn lại.
Phòng ngủi

Toàn bộ quần áo tôi ướt đẫm nên Phó Thắng
Nam ôm thẳng tôi vào phòng tắm, đặt tôi ở bồn
tắm, vặn nước ấm, cúi đầu chìa tay ra cởi áo cho

tôi. Ta vội vàng tránh đi.
Mở miệng nói: “Tôi tự mình làm được!”

Sau đó tự mình cởi bỏ quần áo, cởi áo khoác
rồi, thấy anh còn đứng bất động ở một bên, tôi

không khỏi nhíu mày: “Thích nhìn lắm à2”

Khuôn mặt vốn lạnh như băng của anh tan ra

một nụ cười: “Không được à?”

 

Bình Luận (0)
Comment