Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 249

Chương 249: Cô phải ngồi tù ít nhất vài năm

 

Thấy tôi có chút suy sụp, anh
nâng trán, bất đắc dĩ gọi bác sĩ đến
kiểm tra thương tích cho tôi.

Bác sĩ nhìn thấy máu trên tay
tôi, kiểm tra một chút nhưng không
có vết thương nào nên liền rời di.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, có
chút bất lực: “Tại sao lại dùng dao
đâm cô ấy?”

Tôi…

Tại sao?

 

Bây giờ bình tĩnh lại, tôi cảm
thấy vừa rồi mình thật bốc đồng,
dù cô ta có nói khó nghe như thế
nào thì cũng chỉ là vài câu nói mà
thôi.

Suy nghĩ xong, tôi ngầng đầu
nhìn anh: “Cô ta nói, đứa nhỏ chết
là do anh cố tình cho em uống
thuốc khiến đứa trẻ bị dị dạng. Anh
không có ý định có đứa trẻ này.”

Lúc đó có lẽ tôi tức giận vì
những câu chửi bới của cô ta.

Anh nhướng mày: “Vậy, em tin
không?”

Tôi gật đầu và nhìn thằng vào

Bây giờ bình tĩnh lại, tôi cảm
thấy vừa rồi mình thật bốc đồng,
dù cô ta có nói khó nghe như thế
nào thì cũng chỉ là vài câu nói mà
thôi.

Suy nghĩ xong, tôi ngầng đầu
nhìn anh: “Cô ta nói, đứa nhỏ chết
là do anh cố tình cho em uống
thuốc khiến đứa trẻ bị dị dạng. Anh
không có ý định có đứa trẻ này.”

Lúc đó có lẽ tôi tức giận vì
những câu chửi bới của cô ta.

Anh nhướng mày: “Vậy, em tin
không?”

Tôi gật đầu và nhìn thằng vào

mắt anh: “Anh có lý do để làm như vậy.

Anh trừng lớn hai mắt, ngữ khí
khá lạnh lẽo: “Nếu em đã tin như
thế thì tại sao không trực tiếp đâm
tôi mà ngược lại đi đâm cô ấy?”

“Lúc đó anh không có ở đây,
cô ta ở đây.” Tôi ngơ ngác nhìn anh,
không hề sợ sệt mà chỉ có sự lạnh
lùng thờ ở mà thôi.

“Ha hai”

Anh cưỡi khẩy, buông tay ra
rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy thất
vọng: “Thầm Xuân Hinh, từ đầu
đến cuối em có từng tin tôi không?

Không, nói chính xác là em có yêu
tôi không?”

Tôi nhìn anh, suy nghĩ một
chút, có yêu không? Tôi hơi bối rối,
tình cảm của tôi dành cho anh có
được coi là tình yêu không?

Anh nhìn tôi với đôi mắt sâu
thằm, đợi một hồi lâu vẫn không
thấy tôi trà lời.

Anh nð nụ cưỡi tự giễu, dưỡng
như đã biết câu trả lời của tôi, anh
đứng lên, thờ ở nói: “Em về trước
đi, đừng chạy lung tung. Trước khi
Mạc Hạnh Nguyên ra khỏi phòng
cấp cứu, em cứ ở nhà đi, có tôi ở

đây, tạm thời nhà họ Mạc không
thể bắt em đâu, trờ về đi!”

Tôi lên tiếng, lãnh đạm nói:
“Không cần, giết người đền mạng,
nhà họ Mạc muốn trừng phạt em
như thế nào là chuyện của em,
không liên quan đến anh.”

Anh nhìn tôi, sự thð ở trong
đôi mắt đen láy đó đủ để nuốt
chừng cả người tôi, một lúc lâu anh
cũng không lên tiếng.

Không lâu sau, Lâm Uyên và
Mạc Đình Sinh vội vã đi tới, hai mắt
Lâm Uyên đỏ hoe, trông vô cùng lo
lắng sốt ruột.

Nhìn thấy Phó Thắng Nam, bà
ta vội vàng nói: “Hạnh Nguyên thế
nào rồi? Con bé không sao chứ?”

Phó Thắng Nam lên tiếng, cả
người vẫn giữ vẻ bình tĩnh và trịnh
trọng: “Còn đang trong phòng cấp

cứu.

Mạc Đình Sinh vẫn bình tĩnh,
nhìn Phó Thắng Nam nói: “Ai đã
khiến Hạnh Nguyên bị thương?”

Nhìn thấy sát khí của Mạc
Đình Sinh, tôi không khỏi rùng
mình, nhưng vẫn vội vàng nói trước
khi Phó Thắng Nam mỡ miệng:
“Tôi đâm!”

Mạc Đình Sinh nhìn tôi bằng
đôi mắt lạnh lùng và khát máu, lộ
ra một tia hung ác và phẫn nộ:
“Thẩm Xuân Hinh, giết người đền
mạng, tốt nhất cô nên cầu nguyện
cho Hạnh Nguyên không có việc gì
đi.”

Khi Lâm Uyên nghe tôi nói
vậy, bà ta gần như lao qua muốn xé
xác tôi, nhưng Phó Thắng Nam đã
đứng trước mặt tôi và ngăn bà ta
lại với giọng thờ ơ: “Tổng giám đốc
Lâm Uyên vẫn nên chờ con gái của
bà tỉnh lại rồi hãng nói sau. Nếu
Xuân Hinh làm sai thì sẽ có pháp
luật trừng trị cô ấy, hai người không

cân phải nóng lòng như vậy.”

Lâm Uyên không cam lòng và
nhìn chằm chằm vào tôi một cách
hẳn học.

Cửa phòng cấp cứu đột ngột
mở ra, một y tá bước ra nói: “Người
thân của bệnh nhân đâu? Bệnh
nhân cần được truyền máu. Hãy
kiểm tra để tránh trường hợp ngân
hàng máu không đủ máu.”

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
vội vàng đi theo bác sĩ để xét
nghiệm máu, và trở về ngay sau
đó.

Mấy người đợi ở cửa phòng

.câp cứu một hồi lâu, Lâm Uyên sốt
ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại
trừng mắt nhìn tôi.

Cửa phòng cấp cứu được mờ
ra, y tá lúc nãy đưa Lâm Uyên và
Mạc Đình Sinh đi xét nghiệm máu
đi ra, nhìn Lâm Uyên và Mạc Đình
Sinh nhíu mày hỏi: “Hai người chắc
chắn là người nhà của bệnh nhân
chứ?”

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
sửng sốt một chút, nghi hoặc nói:
“Đúng vậy, chúng tôi là cha mẹ của

bệnh nhân, sao thế?”

Cô y tá nhìn hai người họ khó

hiêu nói: “Người nhóm máu A,
người nhóm máu O không thể sinh
ra đứa trẻ nhóm máu B. Sao lại có
thể xảy ra chuyện như vậy? Có
nhầm lẫn gì không?”

Sắc mặt của Lâm Uyên và
Mạc Đình Sinh đột nhiên tái nhợt,
trợn to hai mắt nhìn y tá: “Cô đang
nói cái gì vậy? Con bé không trùng
khớp nhóm máu với chúng tôi
sao?”

Cô y tá có chút không rõ nhìn
hai người rồi nói: “Hai người đừng
lo, có thể là bên chúng tôi có vấn
đề. Đúng rồi, ở đây có ai có nhóm

Nhìn thấy Phó Thắng Nam, bà
ta vội vàng nói: “Hạnh Nguyên thế
nào rồi? Con bé không sao chứ?”

Phó Thắng Nam lên tiếng, cả
người vẫn giữ vẻ bình tĩnh và trịnh
trọng: “Còn đang trong phòng cấp

cứu.

Mạc Đình Sinh vẫn bình tĩnh,
nhìn Phó Thắng Nam nói: “Ai đã
khiến Hạnh Nguyên bị thương?”

Nhìn thấy sát khí của Mạc
Đình Sinh, tôi không khỏi rùng
mình, nhưng vẫn vội vàng nói trước
khi Phó Thắng Nam mờ miệng:
“Tôi đâm!”

máu B không, ngân hàng máu
không đủ, cần 20OCC máu.”

Phó Thắng Nam nhìn y tá và
nói: “Dùng của tôi đi.”

Y tá đưa Phó Thắng Nam đi
lấy máu, Lâm Uyên nhìn Mạc Đình
Sinh có chút mất mát, tự lầm bẩm
nói: “Đối chiếu DNA, con bé là con
gái của chúng ta mà, tại sao?”

Mạc Đình Sinh cau mày
không lên tiếng, trầm mặc một lát
sau mới nói: “Đừng lo lắng, có thể
bên bệnh viện có nhầm lẫn thôi.”

Lâm Uyên gật đầu liên tục, nói
đi nói lại: “Hạnh Nguyên là con gái

của chúng ta, em không thể mắc
sai lầm được.”

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi cầu
huyết, nếu Mạc Hạnh Nguyên
không phải con gái của Lâm Uyên,
vậy thì con gái ruột của Lâm Uyên
ở đâu?

Bà ta đã vì Mạc Hạnh Nguyên
mà làm nhiều chuyện tàn nhẫn như
thế, nếu cuối cùng lại phát hiện đó
không phải là con gái ruột của
mình, ngẫm lại cũng rất đáng
thương nhì.

Phó Thắng Nam quay lại ngay
sau đó, nhìn thấy tôi vẫn ngồi bất

động trên ghế, anh bước đến bên
cạnh ôm lấy tôi: “Không sao, bác sĩ
nói không ảnh hường đến tính
mạng, không sao đâu.”

Những lði này như đang an ủi
tôi, tôi mím chặt môi và không nói
gì nữa.

Khoảng nửa giờ sau, Trịnh
Tuấn Anh và Kiều Cảnh Thần đều
đến đây, phỏng chừng bọn họ đều
hiều rõ tình hình hết rồi.

Kiều Cảnh Thần nhìn tôi với
ánh mắt ảm đạm, nhưng vì sự hiện
diện của Phó Thắng Nam, anh ta
chỉ liếc nhìn tôi và không nói gì cả.

Trịnh Tuấn Anh nhìn Phó
Thắng Nam và nhướng mày: “Vẫn
còn một lúc nữa mới phẫu thuật
xong, cùng hút một điếu thuốc
nhé?”

Phó Thắng Nam nâng mắt,
liếc nhìn anh ta rồi gật đầu, hai
người đứng dậy di tới cầu thang.

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
vẫn còn đang ngần ngơ khi biết
chuyện nhóm máu lúc nãy.

Kiều Cảnh Thần nhìn tôi, cảm
xúc được khống chế rất tốt: “Giết
người thì đền mạng, cô muốn làm
thế nào?”

Tôi nâng tầm mắt nhìn anh ta,
ánh mắt có chút lạnh lùng: “Tôi
còn tưởng anh thích cô ta, nhưng
xem ra không phải rồi. Người còn
đang được cấp cứu mà anh đã rủa
chết rồi.”

Anh ta sững sð một lúc, muốn
phản bác lại nhưng tôi không có
hứng thú nhiều lời với anh ta.

Tôi đứng dậy và đi thằng vào
phòng vệ sinh, khi đi qua hành
lang, tôi không thề không giảm tốc
độ, Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn
Anh đang hút thuốc bên trong.

Nói là hút thuốc, nhưng thật ra

là hai người đang nói chuyện với
nhau.

Tôi không đến gần, chỉ dừng
lại một chút, giọng nói lạnh lùng
của Trịnh Tuấn Anh từ hành lang
truyền đến: “Hối hận sao?”

Phó Thắng Nam kẹp tàn
thuốc giữa những ngón tay mảnh
khảnh, ánh mắt khá ảm đạm:
“Không có gì phải hối hận.”

Trịnh Tuấn Anh bật cười: “Nếu
lần này Mạc Hạnh Nguyên thực sự
chết thì cậu định làm gì?”

“Bồi thường.” Phó Thắng Nam
chỉ thốt ra hai từ, giọng điệu vẫn

không thay đồi nhiều.

“Hừ! Chết một mạng còn
chưa đủ, hai người đều phải chết
à? Hai người phụ nữ yêu cậu đều
chết, cậu muốn như thế à?”

Nghe đến đây, tôi không có
hứng thú nghe nữa, nói trắng ra thì
những lời này tôi không nên nghe.
Biết rõ kết quả còn muốn xác nhận,
cuối cùng chỉ làm cho chính mình
đau khổ hơn thôi.

 

Bình Luận (0)
Comment