Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 541

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 541: Hoàn toàn chọc giận Phó Thắng Nam 8

 

Trần Văn Nghĩa gật đầu, người trong phòng nghe thấy động tĩnh nên đều nhìn qua.

Ông cụ thấy tôi đến thì cười nói: “Nhóc con, ông nghe nói cháu trèo cây hái lê nên bị ngã, đã đỡ hơn chút nào chưa?” Ông cụ cũng đã mở miệng hỏi rồi, lúc này tôi mà rời đi thì cũng không hợp lễ nghĩa lắm, mặt tôi mang ý cười đi vào phòng làm việc, tôi nhìn Âu Dương Cơ rồi đáp: “Ông Âu Dương yên tâm đi, cháu chỉ không cẩn thận trượt một cái mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn lắm!”

 

Ông cụ cười to, mở miệng nói: “Cháu đừng nói nữa, năm đó lúc ông và ông của Nam còn ở Myanmar, có lúc chơi đánh trận tuyết, ngày hôm trước trời đổ bão tuyết thì sáng hôm sau bọn ông chơi đánh trận, vừa bất cẩn một cái là đã phải ăn một nắm tuyết, vẫn là bọn cháu bây giờ tốt hơn nhiều!” Trong nháy mắt mấy người trẻ tuổi ở đây đều gật đầu, tôi cũng không cố ý nhìn vòng tay long phượng trên cổ tay Chu Nhiên An, chỉ là chiếc vòng tay đó quá tinh xảo nên tôi mới không tự chủ được mà bị thu hút tâm nhìn.

Thấy tôi nhìn nó thì cô ta nghĩ rằng tôi muốn có nó nên theo bản năng mà nâng tay lên che lại, cố ý giấu nó đi.

Tôi không nhịn được mà cảm thấy rất buồn cười, tôi thản nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác.

Trần Văn Nghĩa gọt xong hoa quả thì gọi mọi người tới ăn, một đám người trong nháy mắt liền bắt đầu ồn ào lên, ngược lại cũng rất vui vẻ.

Dù sao thì ông cụ cũng đã lớn tuổi nên sau khi nói chuyện một lát liền mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhìn có vẻ như là ông muốn đi ngủ rồi.

Mọi người dừng cuộc nói chuyện lại, Phó Thắng Nam dìu ông cụ lên xe, chuẩn bị trực tiếp đến Cảnh Khu ăn cơm tối, sau đó sẽ đưa ông cụ quay về, dù sao thì ông cụ cũng đã lớn tuổi, bị quay qua quay lại lâu như vậy thì cũng rất mệt mỏi.

Trần Văn Nghĩa ngồi vào vị trí lái xe, Phó Thắng Nam và Âu Dương Cơ thì ngồi ở ghế sau, Chu Nhiên An cũng trực tiếp leo lên ghế sau ngồi luôn.

Trần Văn Nghĩa nhìn nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía Phó Thắng Nam, anh ta ngẩn ngơ một lát rồi vẫn leo lên xe.

Phó Thắng Nam không nói gì, thấy thế thì tôi phất tay với Trần Văn Nghĩa, anh ta thấy tôi không lên xe thì không nhịn được mà hỏi: “Không cùng nhau qua đó sao?” Tôi lắc đầu, mở miệng nói: “Lát nữa tôi sẽ qua cùng mấy người Lưu Thanh!” Trần Văn Nghĩa nhíu mày lại, anh ta nói: “Lát nữa Lưu Thanh phải lái xe chở đồ nữa, đồ vật rất nhiều, sợ là ngồi không được đâu” “Không sao đâu!” “Trần Văn Nghĩa, lái xe!” Phó Thắng Nam lạnh lùng mở miệng nói, hiển nhiên là tâm trạng không tốt lắm.

Trần Văn Nghĩa sửng sốt một lát rồi vẫn khởi động xe rồi lái xe rời đi, tôi nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nhịn được mà mỉm cười tự giễu, bây giờ như thế này, cũng rất tốt.

Tôi quay lại chỗ lúc nấy tìm xe, Lưu Thanh thấy tôi vẫn còn ở đây thì hỏi: “Cô Thanh, sao cô không đi cùng tổng giám đốc Nam vậy?” Tôi cười nhẹ đáp: “Trên xe nhiều người nên không tiện lắm, lát nữa tôi sẽ lái xe qua đó, cũng không xa lắm!” Anh ta gật đầu rồi nhắc nhở tôi: “Trên đường lầy lội, mấy người phụ nữ các cô đều yêu sạch sẽ, lúc đi trên đường nhớ cẩn thẩn một chút!” “Được!” Lái xe ra khỏi nơi này, quả nhiên là giống như lời Lưu Thanh nói, trên đường rất lầy lội, may mà thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời đã hong khô rất nhiều chỗ nên tôi cũng không bị té.

Chỉ là trên người bị bùn lầy bắn bẩn một ít.

Tôi dừng xe lại trước cửa khách sạn Cảnh Khu, tìm một chỗ để làm sạch giày và quần áo rồi mới đi vào.

Âu Dương Noãn gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói: “Chị em, buổi tối có dự định gì chưa?” Tôi sửng sốt, đáp lại: “Bận rộn cả một ngày, mình chỉ muốn ngủ một giấc cho thật đã thôi: Cô ấy “ai yô” một tiếng rồi nói: “Thanh xuân tươi đẹp như vậy, sao cậu lại có thể để nói trôi qua như thế nhỉ? Lãng phí quá là lãng phí!” Tôi không còn gì để nói: “Thế nên cậu muốn dùng thanh xuân để làm gì?”

Tôi mím môi, mở miệng hỏi lại: “Các cậu?” “Mục Dĩ Thâm, Linda, Dương Ánh Tuyết, Bảo Lâm, còn có cả Đoàn Thanh Lan, ngoài ra thì còn có cậu nữa!” Cô ấy cười híp mắt nói: “Chúng mình biết công việc của cậu bận rộn nên mới cố ý đến thôn Lan Khê đó, vừa không làm trễ nãi công việc của cậu, chúng ta còn có thể đi chơi cùng nhau nữa. Đúng rồi, chồng chưa cưới của Dương Ánh Tuyết cũng sẽ đi, lần này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt cho mà xem”

Dừng lại một chốc rồi cô ấy mới cười hề hề như kẻ trộm, nói: “Cậu có muốn gọi Phó Thắng Nam đi cùng không?” “Không cần đâu!” Tôi mở miệng, lạnh nhạt nói: “Mấy giờ các cậu sẽ tới đây?” “Sẽ rất nhanh thôi, cùng lắm là một tiếng đồng hồ nữa, lát nữa đi ăn cơm cùng nhau nhé?” Tôi cũng rất muốn, nhưng Phó Thắng Nam đã nói rồi, lát nữa phải ăn cơm cùng Âu Dương Cơ, tôi suy nghĩ một lát rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “Được rồi, các cậu cứ tới đây trước đi, mình bận rộn chuyện bên này xong sẽ đi tìm các cậu ngay!” “Được nhaaaal”

Tôi nhớ ra quần áo của mình đã bẩn rồi nên nói với cô ấy: “Đem theo nhiều quần áo một chút, quần áo của tớ bẩn cả rồi, tớ muốn thay một bộ khác, làm phiền cậu rồi!” “Chuyện nhỏ thôi mà Sau khi cúp điện thoại thì tôi đi vào khách sạn, tôi đến trước quầy lễ tân hỏi phòng mà Phó Thắng Nam đã bao, nhờ sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ mới tìm tới được.

Mọi người cơ bản đều đã đến đủ cả rồi, có lẽ là vì nhiều người nên Âu Dương Cơ rất vui vẻ, ông đang lôi kéo Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An nói chuyện phiếm, đều là nói về những chuyện thường ngày trong gia đình.

Khi hỏi đến vấn đề con cái thì Âu Dương Cơ nói: “Tính kỹ ra thì các cháu cũng đã kết hôn lâu như thế rồi, đã có con chưa?” Mặt Chu Nhiên An đỏ bừng, tỏ ra rất ngượng ngùng, Phó Thắng Nam sửng sốt một lát, sau đó lại nhìn về phía tôi.

Tôi rất tự nhiên mà dời đi tầm mắt, bên tai truyền tới giọng nói thản nhiên của anh đáp lại Âu Dương Cơ, anh nói: “Ông nội, lát nữa trước khi ăn cơm thì ông uống một ít nước ô mai đi, mát lạnh giải nhiệt!” Đây rõ ràng là chuyển hướng đề tài, mặc dù Âu Dương Cơ tuổi tác đã cao nhưng lời đã nói rõ ràng như thế rồi, sao ông có thể không nghe ra ý trong đó chứ. Nhưng chung quy thì người già vẫn luôn quan tâm đến một ít việc như thế.

Chu Nhiên An cười nhẹ, cô ta tự chủ trương mà nói: “Ông nội Âu Dương, ông đừng tức giận, chuyện con cái là vấn đề của bản thân con, sau này nhất định sẽ có thôi, chỉ là để thêm vài năm nữa đã, chuyện này không vội ông ạI” “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không vội?”

Âu Dương Cơ mở miệng nói, ông nhìn mấy người ngồi trước bàn ăn rồi nói: “Các cháu nói xem, lúc này đã nên có con chưa?” Sau đó ông nhìn về phía Lưu Thanh rồi hỏi: “Cậu Thanh, cậu nói thử xem, các cậu ở tuổi của bọn nó thì con cái đã mấy tuổi rồi?”

Lưu Thanh cười cười , anh ta có hơi ngượng ngùng đáp: “Ông không thể nói như thế được đâu, cháu kết hôn sớm, năm ấy cũng không được đi học mấy năm nên mới kết hôn sinh con sớm, chịu khổ chịu cực cả đời cũng vì lo cho đứa nhỏ. Tổng giám đốc Nam và phu nhân thời còn trẻ đọc nhiều sách vở, có văn hóa, không vội vàng có con cũng là chuyện thường tình, dù sao thì người mỗi thời mỗi khác mà, ông nói xem có đúng không?”

Lời anh ta nói cũng rất thành thật, Âu Dương Cơ than thở một tiếng, ông nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu thật là, đạo lý này chúng ta phải sống cả một đời người mới nhận ra được. Đời người ấy mà, thời điểm nào thì nên làm gì thì nên làm cái đó, người khác kết hôn các cháu không kết hôn, người khác sinh con đẻ cái thì các cháu lại không sinh, đợi sau này tuổi tác lớn rồi, ngẫm nghĩ thật kĩ thì mới hiểu ra được” Cứ nói mãi về vấn đề này hình như là có vẻ hơi thương cảm, Phó Thắng Nam nhẹ nhàng nói: “Ông nội, con có con gái, năm nay đã năm tuổi  rồi”

Bình Luận (0)
Comment