Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 552

Chương 552 Chuyến đi cắm trại (9)

 

Anh mím môi, giọng nói không lớn nhưng đầy từ tính Con bé vẫn luôn đòi gặp em, dù sao nó cũng chỉ mới là đứa trẻ, không gặp mẹ trong thời gian dài như vậy, nó nhớ em cũng là chuyện thường.

Tôi áy náy cúi đầu, không biết phải nói gì cả, không yên lòng xoa tay, giây lát sau mới nói Khi nào con bé sẽ đến đây Tính qua thời gian, cũng sắp đến tháng chín, chẳng mấy chốc là khai giảng năm học mới rồi, cho dù đến đây thì con bé cũng không ở được mấy ngày mà phải quay về khai giảng luôn.

Phó Thắng Nam liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu Em không định quay về thủ đô thăm con à” Nghe anh hỏi như vậy, tôi không khỏi sửng sốt Phải gần một tháng nữa mới có thể giải quyết xong vụ án nhà họ Mục, mấy ngày nay em bị bệnh, chậm trễ công việc vài ngày, chỉ sợ đến lúc đó còn lâu mới có thể quay về thủ đô được Anh nhíu mày không nói gì cả.

Lời này nói ra giống như cắt đứt luôn đề tài, không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.

Cũng may bị sốt không phải bệnh gì đặc biệt, sau khi đỡ sốt, tôi chỉ ở lại dưỡng bệnh thêm vài ngày là có thể xuất viện.

Vốn muốn đến thôn Hòa An tiếp tục công việc còn dang giở, nhưng Mục Dĩ Thâm lại muốn tôi ở lại biệt thự vài ngày, bên phía thôn Hòa An thì có Linda đi thay tôi.

Tuy nhiên công việc của tôi thì vẫn cần tôi làm mới được.

Mục Dĩ Thâm đã đã chuyển gần hết tài liệu về biệt thự và để tôi sắp xếp lại.

Lúc Âu Dương Noãn đến đây, tôi còn đang chiến đấu với thùng lớn thùng bé tài liệu trong thư phòng.

Cô ấy đứng ở trong sân của biệt thự rồi hô to Thẩm Xuân Hinh, cậu mở cửa cho tớ với, cậu có nghe thấy không” Tiếng hét này như loa phóng thanh, không biết còn tưởng rằng cậu ấy đang cãi nhau với ai nữa.

Tôi chạy đến ban công, thấy cậu ấy đang đứng bên cạnh chiếc xe Cayenne màu đen của mình, tay chống nạnh nói Người đẹp, mau xuống dưới mở cửa cho mình!” Tôi buồn cười, ghé vào ban công nói xuống dưới Cậu thế này là muốn đến đánh nhau à” Cậu ấy hừ một tiếng, kéo một cái va li từ trong cốp xe ra, nói với tôi Mình tới để thương yêu cậu đó nha Tôi sửng sốt vài giây rồi mới nói Cậu muốn đến đây ở à Cậu ấy gật đầu Đúng vậy, hiện tại cả người đàn ông và phụ nữ của mình đều cần mình chăm sóc, mình không thể ngồi yên mặc kệ được.” Cô nàng này, quả nhiên hay nói hươu nói vượn! Tôi dựa vào lan can, trả lời cậu ấy: “Cửa chính có thể mở bằng mật mã hoặc dấu vân tay, cậu nhập số 12345 vào là được” Tôi nhìn thấy môi cậu ấy hơi run lên: “Cậu chắc chắn mật mã là 12345 sao?” Tôi gật đầu, ngượng ngùng gãi mũi: “Vốn nó phức tạp hơn thế này, nhưng quá khó, mình không nhớ được nên đã đổi đi” Cậu ấy mở cửa tiến vào, gật đầu nói: “Cũng đúng, với cái đầu óc kia của cậu thì có thể nhớ được mật mã đã là không tồi rồi, nếu phức tạp quá thì quả thật là đã làm khó cậu.” Tôi….

Lời này nghe thế nào cũng không giống lời có cánh nhat Tôi đi xuống nhà mở cửa chính, cậu ấy kéo va li vào nhà: “Cho mình một phòng trống đi!” Biệt thự có năm phòng, tầng một có phòng khách và phòng của giúp việc, tầng hai có một phòng tôi ở, một phòng Mục Dĩ Thâm ở còn một phòng để không.

Tôi dẫn cậu ấy lên tầng hai, đưa cậu ấy vào căn phòng để không kia.

“Ánh sáng khá tốt, chỉ là bên ngoài không có ban công, tiếc quá!” Cậu ấy nói, nói xong lập tức đi lấy quần áo trong va li ra.

Tôi nói: “Phòng tớ có một cái ban công lớn, cậu có muốn đổi không?” Cậu ấy bĩu môi, lắc đầu nói: “Không đổi đâu, phòng này ở gần phòng của Mục Dĩ Thâm hơn, càng dễ ra tay!” Tôi: “2” Bất đắc dĩ cười nói: “Hai người thành đôi rồi sao?” Cậu ấy sắp xếp quần áo, nghe tôi hỏi vậy thì dừng lại nhìn tôi, còn nghiêm túc trả lời: “Mình có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi cậu” Tôi gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy đầy nghi hoặc, không khỏi cũng nghiêm túc theo, mở miệng nói: “Cậu hỏi đi.” Cậu ấy suy nghĩ giây lát rồi nói: ‘Lúc trước khi cậu và Phó Thắng Nam sinh hoạt vợ chồng, có lúc nào cảm thấy lực bất tòng tâm không?” Tôi hơi sửng sốt, đều cập đến vấn đề tế nhị này, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, mặt tôi nóng lên.

Nhưng thấy cậu ấy thật sự nghiêm túc hỏi như vậy, tôi lại không thể không trả lời thật lòng được: “Lực bất tòng tâm mà cậu nói là gì?” Cậu ấy mím môi, mở miệng nói: “Chính là rõ ràng hai người đã củi khô bốc lửa rồi, thế nhưng đến thời khắc quan trọng thì đột nhiên không thể tiếp tục được nữa” Tôi gãi gãi mũi, dò hỏi: “Là cậu hay là Mục Dĩ Thâm?” “Cả hai chúng mình đều bị như vậy!” Thế mà cậu ấy thật sự trả lời: ‘Lúc trước không phải anh ấy từng bị chảy máu một lần à, lần đó mình cũng không rõ ràng lắm, sau đó chúng tớ có thử vài lẫn nữa nhưng đều phải dừng lại lúc xấu hổ nhất, dù làm sao cũng không được.” Loại chuyện này là lần đầu tiên tôi gặp phải, nói thật, tôi cũng không biết rõ thế nào.

Thấy tôi trầm tư, cậu ấy nói: “Trước kia lần đầu tiên của cậu và Phó Thắng Nam là một lần liền thành công à?” Khóe miệng tôi có hơi run rẩy, nói với cậu ấy: “Cậu xác định đó là lần đầu tiên của Mục Dĩ Thâm?” Cậu ấy sửng sốt: “Không quá chắc chắn, dù sao thì với mình cũng là lần đầu tiên, nhưng anh ấy không phải lần đầu tiên thì sao lại bị như vậy? Quan trọng là mình cảm thấy anh ấy không có vấn đề gì cả!” Tôi nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nghĩ một lát rồi nói: “Hay là các cậu cùng nhau đến bệnh viện đi, chuyện này dù sao cũng là chuyện của hai người, sau này nếu thật sự kết hôn thì nó sẽ thành chuyện lớn đấy, hơn nữa các cậu đi khám cũng tốt, bình thường đều là tâm lý không tốt dẫn đến sinh lý có vấn đề, chỉ cần giải quyết thì đều không sao nữa”

Cậu ấy thở dài, bĩu môi nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu nói liệu có phải anh ấy chỉ như vậy với mình mình hay không? Thật ra anh ấy không thích mình chút nào, nhưng lại cảm thấy ở bên mình khá thoải mái, hơn nữa vừa vặn tuổi tác cả hai không chênh lệch nhiều lắm, vừa lúc gặp được mình, mọi mặt đều không khác nhau nhiều, tất cả bèn thuận theo tự nhiên mà ở cùng một chỗ thôi.”

Tôi nhìn cậu ấy, có hơi ngoài ý muốn, ngẩn người nói: “Trước kia cậu đâu có nghĩ như vậy, hiện tại cậu thật sự lún sâu vào nên mới nhìn mọi chuyện một cách phức tạp như vậy! Một người đàn ông có yêu một người phụ nữ hay không, đúng, quả thật không thể phủ nhận chính là chuyện ở trên giường này, nhưng rất nhiều lúc cũng là ở trong cuộc sống hàng ngày, mấy năm nay, mình có thể nhìn ra anh ấy đối xử với cậu rất tốt”

Nhớ tới chuyện quần áo lần trước, tôi không khỏi nói: “Quần áo của cậu trước kia anh ấy đều giữ lại, cậu nói đường đường là tổng giám đốc, anh ấy đi giữ quần áo cũ của phụ nữ để làm gì?” Cậu ấy sửng sốt, kỳ quái hỏi tôi: “Quần áo gì?” “Chính là quần áo anh ấy mua cho cậu lúc chúng ta đi Úc lần trước đó, đồ của chúng ta khá giống nhau, nhưng hoa văn vẫn khác nhau, quần áo của cậu được Mục Dĩ Thâm để trong phòng nghỉ ở công ty, lần trước mình không cẩn thận làm nó bị bỏng, anh ấy còn tức giận với mình, sau đó tớ đã mang đi sửa, có lẽ đã bị anh ấy mang đến đây: Nói xong, tôi thấy cậu ấy nhíu màu, sắc mặt không quá thích hợp, tôi vội hỏi: “Làm sao vậy?”Truyện one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Cậu ấy nhìn tôi, nghi ngờ và đau thương xen lẫn trên khuôn mặt: “Đó không phải quần áo của mình, sau khi chúng ta trở về từ châu Âu, mình vẫn luôn để mấy bộ đồ đó ở trong tủ, chưa từng mặc lại, Mục Dĩ Thâm chưa từng đến nhà mình, cũng chưa từng đụng vào quần áo của mình, làm sao anh ấy có thể để quần áo của mình trong phòng anh ấy được, đó vốn không phải quấn áo của mình!”

Bình Luận (0)
Comment