Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 582

Chương 582: Tai họa bất ngờ (1)

 

Tôi nói nhẹ, “Cháu là cô nhi được bà ấy nhận nuôi” Ông gật đầu, nhìn tôi và Phó Thắng Nam một lúc, trầm ngâm, “Không có gì lạ nếu ông Phó muốn cháu kế hôn với Thắng Nam” “Ông nội, ông có gì cứ nói, đừng vòng vo như thế này!” Âu Dương Noãn thiếu kiên nhẫn, thúc giục Âu Dương Cơ mà nói.

Ngập ngừng một lúc, ông lão nói: “Ông không biết nhiều về người phụ nữ tên Lâm Phong ấy.

Ông biết bà ấy là nhờ ông Phó. Ông chỉ biết bà ấy đến từ Hà Nội,ông thực sự không biết nhiều về bà ấy” “Bà ấy có họ hàng thân thích gì không?” Sau nhiều năm như vậy, bà nội chưa từng nhắc tới chuyện này với tôi.

Âu Dương Cơ suy nghĩ một lúc, mới nói: “Chắc _ là phải có. Bà ấy đến từ thủ đô, có lẽ họ hàng thân thích ở thủ đô, chỉ là nhiều năm như vậy, ông e rằng họ đã không còn” Tôi không tiếp tục hỏi, có lẽ Âu Dương Cơ không biết nhiều, và tôi cũng không thể hỏi qua sâu nên quyết định không hỏi nữa.

Hơn nữa, những chuyện này cũng đã qua, bà nội không kể với tôi về những chuyện này, có lẽ bà thực sự không muốn người khác biết.

Đêm ở thôn Hòa An tĩnh lặng, tháng chín mùa thu không lạnh mà dịu mát.

Ông cụ sức khỏe yếu, phải đi ngủ sớm, bà vú dìu ông lên lầu.

Âu Dương Noãn nảm lấy tay tôi, nhìn Phó Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Phó, chúng ta phải rõ ràng thế này, buổi tối Thẩm Xu ngủ với tôi, anh ngủ ở phòng riêng!” Phó Thảng Nam nheo mắt lại, ánh mắt rơi ruên người tôi, không lên tiếng, nhưng ẩn ý rất rõ   ràng.

Tôi ôm trán, không khỏi nhìn Âu Dương Noãn, “Được rồi, trời không còn sớm, bọn mình đi ngủ sớm đi!” Sau đó tôi đứng dậy, bảo mẫu dọn dẹp phòng và dẫn chúng tôi lên tầng 2 Âu Dương Noấn mím miệng nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu trọng tình yêu hơn tình bạn, ở bên đàn ông mà quên mất chị em thì còn gọi gì là tình nghĩa, chẳng lẽ tối nay cậu không thể ở bên mình một lúc được sao?” Nhìn vẻ đáng thương của cô ấy, tôi không khỏi nhìn Phó Thắng Nam, có tí động lòng thương, cảm thấy Âu Dương Noãn nói có ý đúng.

Tôi khó khăn mở miệng, “Thẳng Nam…” “Lạ nhà, tôi không ngủ được một mình!” Phó Thắng Nam nói, không đợi tôi hết câu.

Lại nhìn sang Âu Dương Noãn, “Cô gọi cho Mục Dĩ Thâm đến đi!” Âu Dương Noãn nhìn tôi chằm chäm, “Phó Thẳng Nam, sao anh keo kiệt quá vậy? Làm như sợ tôi làm gì vợ anh ấy” “Tôi ngủ không thể thiếu cô ấy được!” Phó Thẳng Nam nói, mặt không biểu cảm.

Âu Dương Noãn không nói lên lời, quay về phòng, tôi nhìn Phó Thẳng Nam, không khỏi nói: “Phó Thẳng Nam, cô ấy có thể cần người nói chuyện!” Người ngoài nhìn cô có vẻ đoảng tính, nghịch ngợm nhưng thật ra là người rất cô đơn.

Phó Thảng Nam gật đầu, hôn lên mặt tôi một cái, nói: “Vậy đi đi, đừng nói chuyện muộn mà thức khuya, nhớ đi ngủ sớm!” Tôi gật đầu, khóe miệng khẽ cười, nói: “Phó Thẳng Nam, anh thật là tốt!” “Bà Phó còn tốt hơn!” Anh mỉm cười, ra hiệu cho tôi vào phòng Âu Dương Noãn.

Cửa phòng Âu Dương Noãn không khóa, tôi   -_ đẩy một cái nhẹ mà cửa đã mở ra.

Bài trí trong phòng là màu hồng công chúa, rất đáng yêu. Âu Dương Noãn đang nằm trên giường công chúa màu hồng, nhắm mắt ngủ.

Nghe thấy động tĩnh, cô ấy tưởng là bảo mẫu, liền nói: “Tôi ổn, cô đi sang phòng bên khác xem mọi người có nhu cầu gì không?” Tôi đứng ở bên giường, không khỏi nở nụ cười, “Vậy là cậu muốn đuổi mình à?” Âu Dương Noãn đang nẵm dài trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Phó Thắng Nam để cho cậu đi à?” Tôi mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, “Mình muốn dành nhiều thời gian cho cậu” “A..” Cô kích động, nhảy dựng lên, “Thẩm Xuân Hinh, cậu là tốt nhất, mình biết cậu là người tốt nhất trên đời này!” Giơ tay xoa đầu cô, tôi nói: “Đã lâu không được ngồi nói chuyện, đợi mình đi tắm rửa cái đã!”   “Chúng ta cùng nhau tắm đi!” Cô nheo mắt, nói bảng giọng đáng yêu.

Tôi buồn cười và đẩy cô ấy vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, cùng nằm trên giường, cô ấy ôm tôi, thẫn thờ nhìn lên trân nhà.

Tôi biết cô ấy đang có tâm sự, vì vậy chủ động mở lời trước, “Cậu đang nghĩ về Mục Dĩ Thâm à?” Cô trợn mắt, ngoác mồm nhìn tôi, nói: “Đương nhiên không phải, anh ấy đâu đến mức là tất cả của mình” “Thế là cái gì?” Cô dừng lại và thở dài, “Cậu đã bao giờ thử tò mò, tại sao tớ lại bị bắt đến Myanmar không?” Tôi sửng sốt một chút, quả nhiên đúng như vậy, gia đình Âu Dương Noãn ở thành phố A, tuy chẳng phải là giàu có hơn người, nhưng ông cụ cũng có danh tiếng, dĩ nhiên cô cháu gái sẽ được bảo vệ cẩn thận, làm sao Âu Dương Noãn bị đưa   đến Myanmar còn suýt chết?” “Mình không biết bố mẹ đã qua đời như thế nào. Ông nội chỉ kể rằng họ bị tai nạn xe hơi. Khi đó, tớ mới hai tháng tuổi. Nếu không có mình, ông nội hẳn đã đi theo họ!” Âu Dương Noãn nghẹn lời, cảm xúc tuôn trào.

Tôi chợt nhiều suy tư, nhưng vẫn có thể chỉ yên lặng lảng nghe.

Cô ấy dựa vào tôi và nói: “Ông nội và mình sống nương tựa vào nhau. Gia đình mình không thiếu tiền, cha mẹ để lại rất nhiều tiền trong mỏ, ông nội lại biết cách đầu tư. Vì vậy, mình chưa bao giờ rơi vào cảnh túng thiếu, mình có tình thương của ông nội, nhưng thật tâm mình chỉ muốn có bố mẹ như bao người” Cô nhìn tôi, “Thẩm Xuân Hinh, mình biết, cậu hiểu được cảm giác này” Tôi gật đầu, khi ở Hoàng An, tôi đã thoáng ghen tị với Vũ Linh. Bố mẹ cô ấy rất tốt với cô ấy, tôi đã luôn mường tượng tương lai khi tìm thấy   cha mẹ ruột của mình. Dù có thể viễn cảnh ấy sẽ không đẹp như mong đợi.

Sau một lúc im lặng, cô ấy tiếp tục: “Mình từng nói với cậu rằng mình không có bạn bè. Dù khi còn nhỏ đã có rất nhiều người vây quanh mình, nhưng họ chỉ muốn mình mua đồ cho họ, hoặc lợi dụng mình. Mình biết đấy, nhưng mình vẫn kết bạn với họ vì mình sợ cô đơn” Con gái dường như rất sợ ở một mình.

Nhìn cô ấy, tôi không biết phải nói gì, nên chỉ ôm cô và nói: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi!” “Trước khi sang Myanmar, mình đã gặp một cô gái, chúng mình rất gắn kết, cô ấy đối xử rất tốt với mình. Lúc đó, mình coi cô ấy là bạn thân của mình, nhưng không ngờ cô ấy lại lừa mình lạc ở ngọn núi. Nhưng mà trong họa có phúc, mình được gặp cậu.” Cô vu vơ nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có biết không? Khi cậu tặng mình chiếc vòng, mình thực sự xúc động. Đâu là lần đầu tiên mình được nhận quà từ bạn bè, lại là món quà xuất phát từ tình bạn chân thành nhất” “Mình đã nghĩ liệu đây có phải là điều may mắn, mình đã tích lũy suốt hơn hai mươi năm qua không?” đẩy một cái nhẹ mà cửa đã mở ra.

Bài trí trong phòng là màu hồng công chúa, rất đáng yêu. Âu Dương Noãn đang nằm trên giường công chúa màu hồng, nhắm mắt ngủ.

Nghe thấy động tĩnh, cô ấy tưởng là bảo mẫu, liền nói: “Tôi ổn, cô đi sang phòng bên khác xem mọi người có nhu cầu gì không?” Tôi đứng ở bên giường, không khỏi nở nụ cười, “Vậy là cậu muốn đuổi mình à?” Âu Dương Noãn đang nằm dài trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Phó Thắng Nam để cho cậu đi à?” Tôi mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, “Mình muốn dành nhiều thời gian cho cậu” “A..” Cô kích động, nhảy dựng lên, “Thẩm Xuân Hinh, cậu là tốt nhất, mình biết cậu là người tốt nhất trên đời này!” Giơ tay xoa đầu cô, tôi nói: “Đã lâu không được ngồi nói chuyện, đợi mình đi tắm rửa cái đã!” “Chúng ta cùng nhau tắm đi!” Cô nheo mắt, nói bằng giọng đáng yêu.

Tôi buồn cười và đẩy cô ấy vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, cùng nằm trên giường, cô ấy ôm tôi, thân thờ nhìn lên trần nhà.

Tôi biết cô ấy đang có tâm sự, vì vậy chủ động mở lời trước, “Cậu đang nghĩ về Mục Dĩ Thâm à?” Cô trợn mắt, ngoác mồm nhìn tôi, nói: “Đương nhiên không phải, anh ấy đâu đến mức là tất cả của mình” “Thế là cái gì?” Cô dừng lại và thở dài, “Cậu đã bao giờ thử tò mò, tại sao tớ lại bị bắt đến Myanmar không?” Tôi sửng sốt một chút, quả nhiên đúng như vậy, gia đình Âu Dương Noãn ở thành phố A, tuy chẳng phải là giàu có hơn người, nhưng ông cụ cũng có danh tiếng, dĩ nhiên cô cháu gái sẽ được bảo vệ cẩn thận, làm sao Âu Dương Noãn bị đưa đến Myanmar còn suýt chết?” “Mình không biết bố mẹ đã qua đời như thế nào. Ông nội chỉ kể rằng họ bị tai nạn xe hơi. Khi đó, tớ mới hai tháng tuổi. Nếu không có mình, ông nội hẳn đã đi theo họ!” Âu Dương Noãn nghẹn lời, cảm xúc tuôn trào.

Tôi chợt nhiều suy tư, nhưng vẫn có thể chỉ yên lặng lắng nghe.

Cô ấy dựa vào tôi và nói: “Ông nội và mình sống nương tựa vào nhau. Gia đình mình không thiếu tiền, cha mẹ để lại rất nhiều tiền trong mỏ, ông nội lại biết cách đầu tư. Vì vậy, mình chưa bao giờ rơi vào cảnh túng thiếu, mình có tình thương của ông nội, nhưng thật tâm mình chỉ muốn có bố mẹ như bao người” Cô nhìn tôi, “Thẩm Xuân Hinh, mình biết, cậu hiểu được cảm giác này” Tôi gật đầu, khi ở Hoàng An, tôi đã thoáng ghen tị với Vũ Linh. Bố mẹ cô ấy rất tốt với cô ấy, tôi đã luôn mường tượng tương lai khi tìm thấy cha mẹ ruột của mình. Dù có thể viễn cảnh ấy sế không đẹp như mong đợi.

Sau một lúc im lặng, cô ấy tiếp tục: “Mình từng nói với cậu rằng mình không có bạn bè. Dù khi còn nhỏ đã có rất nhiều người vây quanh mình, nhưng họ chỉ muốn mình mua đồ cho họ, hoặc lợi dụng mình. Mình biết đấy, nhưng mình vẫn kết bạn với họ vì mình sợ cô đơn” Con gái dường như rất sợ ở một mình.

Nhìn cô ấy, tôi không biết phải nói gì, nên chỉ ôm cô và nói: “Mọi chuyện sế ổn thôi!” “Trước khi sang Myanmar, mình đã gặp một cô gái, chúng mình rất gắn kết, cô ấy đối xử rất tốt với mình. Lúc đó, mình coi cô ấy là bạn thân của mình, nhưng không ngờ cô ấy lại lừa mình lạc ở ngọn núi. Nhưng mà trong họa có phúc, mình được gặp cậu.” Cô vu vơ nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có biết không? Khi cậu tặng mình chiếc vòng, mình thực sự xúc động. Đâu là lần đầu tiên mình được nhận quà từ bạn bè, lại là món quà xuất phát từ tình bạn chân thành nhất” “Mình đã nghĩ liệu đây có phải là điều may mắn, mình đã tích lũy suốt hơn hai mươi năm qua không?”

Bình Luận (0)
Comment