Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 753

Chương 753: Kết quả cho thích kẻ xen vào chuyện người khác (5)

“Cậu bé đó tên là Phương Viên, được đưa tới thành phố năm 14 tuổi, lúc đó có một người nhiều tiên muốn nhận nuôi cậu, nhưng sau khi nhìn thấy cậu, thiện cảm không nhiều, nên từ bỏ việc nhận nuôi” “Đứa nhóc đó ở nông thôn không có người thân?”

Cậu bé đó không phải ở quê rất được quý sao, sao lại bị tống ra ngoài? Vương Mỹ Hoa cúi đầu nói: “Cậu bé đó từ nhỏ đã được gửi đến thôn để nuôi dưỡng, sau này lớn lên liên bị người nhà họ Vương cùng bọn người khác đưa tới thành phố, trong thành có rất nhiều cô gái đi từ cô nhi viện ra, bọn họ đều đi theo người họ Vương đó.”

Tôi có điểm không rõ, tạo sao họ lại vào cô nhi viện? “Cho nên hiện tại cô mới mong tôi có thể giúp cô tìm ra nhóc đó?” Tôi nhìn Vương Mỹ Hoa nói.

Cô ta gật đầu:”Phương Viên nói chợ đêm có rất nhiều hoạt động đáng xấu hổ, cậu ấy muốn thoát ra ngoài, nhưng lúc làm ở trong đó gặp chuyện không may. Ta đi tìm Phương Viên nhưng không thấy, nhất định bọn người họ Vương kia biết chuyện, bọn họ muốn giết chết cậu ấy, cô Thẩm, cầu xin cô hãy cứu cậu ấy!”

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó, tôi không vội trả lời, đợi Trân Văn Nghĩa đưa Lí Tiến nửa sống nửa chết kia vào, tôi đem mọi sự chú ý đặt lên người Lí Tiến, mím môi nói: “Có vẻ như tôi lại bận rồi”

Thấy tôi không nói gì, Vương Mỹ Hoa vừa kéo tay tôi vừa khóc: “Cô Thẩm, xin cô đó, cứu cậu ấy đi, nếu cậu ấy mà bị bắt, chắc chắn sẽ bị giết, van cầu cô.” Tôi nhíu mày, có chút phiên muộn, nâng đôi mắt nhìn vê phía Phó Thận Ngôn: “Vương Mỹ Hoa, cô đã nghe qua về định luật bảo toàn vật chất chưa? Đối với tôi mà nói, cứu cô cùng bạn của cô đều không có lợi, cho nên cô đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa”

Cô ta đỏ mặt định nói gì nữa nhưng tôi đã ngăn lại, tôi đi đến trước mặt Lí Tiến, nhìn người đàn ông trước mặt có biết bao chật vật, từ từ nói: “Tôi vẫn thây bản thân mình chưa đủ ác, cho nên mỗi lần gặp người đáng thương tôi đều cố gắng giúp đỡ, nhưng lòng tốt của tôi thật sự vô dụng, nó không giúp ích mà còn kéo tôi vào đông bùn lây. Không tin thì nhìn xem, tôi vất vả lắm mới có thể mang thai, tôi còn cứ tưởng ông trời đang ưu ái, nhưng bởi vì anh, đứa trẻ này không còn, tôi mấy ngày nay đều suy nghĩ, chờ tôi phục hồi sức khỏe, làm sao hành hạ anh để giải tỏa cơn tức giận.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi: “Cô Thẩm, tôi không biết cô mang thai, tôi cũng không biết cô là vợ của phó tổng, thực xin lỗi, tôi đã biết lỗi rồi, xin cô thả tôi ra!” “Ha hal” Tôi cười: “Thả anh sao?”

Con người không thể lương thiện, đây là kinh nghiệm sống hơn nửa đời người tôi mới rút ra được, tôi cười sáng lạn nhìn anh ta: ‘Anh Lí, anh có biết cảm giác một người khi mất đi thứ mà mình để tâm nhất là thể nào không?”

Anh ta läc đầu, tôi cũng mặc kệ những thứ anh ta đang lấm bẩm trong miệng Tin nhãn Lâm Quang Tuyến gửi qua điện thoại, tôi xem tin nhăn sau đó nhìn Lí Tiến, anh ta thật đáng thương Khoảng năm phút sau, Lâm Quang Tuyển mang theo một người phụ nữ bước vào, bụng người phụ nữ hơi nhô lên, xem ra đã mang thai năm, sáu tháng Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Lí Tiến ra sức giãy giụa hướng tới người phụ nữ hét lên: ‘Em tới đây làm gì? Mau về đi!

Người phụ nữ hoảng sợ, nhìn những người trong phòng, càng hoảng sợ khi nhìn đến bộ dạng thảm hại của Lí Tiến, cô ấy thất thần nói: “Cô là chủ nhà sao? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô lại Không giống như nãy, ánh mät giận giữ của Lí Tiến hướng về phía tôi, đột nhiên nói: “Cô muốn làm gì?”

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngồi dựa lên trên ghế, nhìn anh ta nói: “Tôi đã trải qua những gì, tôi cảm thấy vợ anh cũng nên trải qua, cảm nhận một chút nỗi đau mất đi đứa con, còn anh cũng trải qua cảm giác đau đớn của người cha khi đứa con chưa chào đời đã mất?

Đột nhiên, anh ta hét to: ‘Không, cô không thể làm như vậy, như thế là phạm pháp không thể làm như vậy’ Tói bật cười: ‘Chuyện phạm pháp anh làm còn ít sao?”

Nói xong tôi quay sang Lâm Quang Tuyển: “Chú Lâm, làm phiên chú, đem chị Lí này xuống hồ bơi ở sân sau.” Lí Tiến đột nhiên giấy giụa điên cuồng, bị Trân Văn Nghĩa cùng vài người đè lại, mặt anh ta dán trên đất, anh ta có vùng vay thể nào cũng không thể thoát ra được.

Lâm Quang Tuyến đưa người phụ nữ kia đến sân sau của biệt thự, người phụ nữ kia vừa khóc lóc vừa gọi tên Lí Tiến cứu mạng, nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Lí Tiến, đột nhiên tôi cảm thấy thú vị, tôi mím môi dửng dưng với mọi thứ “Thẩm Xuân Hinh, nhất định phải làm như vậy sao?”

Bên tai truyền đến giọng nói của Phó Thăng Nam, giọng nói trầm thấp lúc này mang theo vài phân khó tin Tôi không phải người thích giải thích, chỉ nói “Đây là thứ anh ta phải trả giá.”

Ngoài sân sau truyền đến tiếng nước, âm †hanh người phụ nữ kia giấy giụa kêu cứu mạng liên tục vang lên, Lí Tiến ánh mät đỏ au, phân nộ nói: “Cô rốt cuộc muốn làm gì? Muốn làm gì thì cứ †ìm tôi, tại sao lại đối phó với một người phụ nữ mang thai ?”

Tôi bật cười, nhìn anh ta nói: “Vậy anh đối phó với mấy cô gái trói gà không chặt làm gì? Hiện tại biết đau rồi sao? Mấy cô gái đó bị anh dìm chết trong bề nước, sao anh không đau lòng thay cho họ? Anh Lí, chuyện xảy ra mới mấy ngày anh liên quên sạch, lúc đó máu tôi nhuộm đỏ cả bể cá của anh? Hôm nay đồi thành người phụ nữ này nhuộm đỏ bể bơi, vậy còn không công băng sao?”

Anh ta quỷ rạp xuống đất khóc thành tiếng, ai rồi cũng có lúc yếu lòng, đâu ai kiên cường mãi được “Tôi sai rồi, cô muốn trừng phạt thế nào cứ nhắm vào tôi, có ấy không liên quan đến mọi chuyện, xin cô, cô Thấm, cô muốn giết tôi cũng được, nhưng người phụ nữ cùng đứa nhỏ đó vô tội, bọn họ cái gì cũng không liên quan, tôi xin cô buông tha cho họ đi”

Nhìn Lí Tiến quỳ trên mặt đất van xin, tôi chỉ mím môi thờ ơ. Phó Thăng Nam nhìn Trần Văn Nghĩa, ý muốn Trần Văn Nghĩa ra ngoài ngăn mọi chuyện lại, nhưng tôi lại mở lời ngăn cản: ‘Phó Thăng Nam, nếu anh không muốn cùng em làm chuyện này có thể rời đi, nhưng đừng cản trở em.”

Anh nhìn tôi, sắc mặt lãnh đạm nhưng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ: ‘ Thẩm Xuân Hinh, phụ nữ mang thai vô tội, trong lòng em hắn là rõ ràng, anh biết em oán hận, cũng biết em muốn làm gì anh †a, anh không ngăn cản, nhưng anh không muốn em trở thành một người mà ai nhìn thấy cũng ghê sợ, dừng tay đi, người phụ nữ mang thai đó vó tội.”

Bình Luận (0)
Comment