Vừa đụng trúng người đàn ông đó cô lật đật xin lỗi
- a xin lỗi.
- lần sau cẩn thận hơn là được rồi __người đàn ông đó lạnh lùng cất tiếng
Cô ngước mắt nhìn lên thì thấy người đàn ông này có vẻ có chút giống hắn. Anh ta cao lãnh lạnh lùng không kém Ngôn Hy và còn rất đẹp trai không kém hắn nữa
- cô nhìn đủ rồi chứ ? __ anh ta cất tiếng khó chịu khi cô nhìn mình như thế
Cô giật mình khi nghe anh nói thế cúi đầu có phần ngượng
- x... Xin lỗi tại anh có phần hơi giống với hắn.
- hắn ? __ anh ta nhíu mày hỏi
- đừng bận tâm không sao đâu __ cô mỉm cười nói
Với ánh mắt khi nảy cô nhìn anh. Anh nhận biết được cô không như những người phụ nữ khác. Cô rất khác họ. Khi cô nở nụ cười nhìn cô cứ như 1 thiên thần nhỏ
Cô thật thuần khiết và đẹp biết bao và đây cũng chính là lí do dẫn đến khiến hắn gặp cô ngay từ đầu đã nảy sinh ra tình cảm. Hắn muốn bảo vệ cô suốt đời
- sao thế ? Mặt tôi dính cái gì sao ? __ Thấy anh ta cứ nhìn mình như vậy cô thắc mắc hỏi
- không có. Tên cô là gì ? __ Nhìn cô anh rất có hứng thú
- tôi hả ? Tôi là Triệu Vân Nghi.
- tiểu thư của Triệu gia sao ?
Cô gật đầu thay vì nói
- anh tên gì ?
- Vương Mạc Thiên. __ Anh lạnh lùng trả lời
- sao tôi không biết anh nhỉ ? Mà anh là ai ?
Người phụ nữ này. Ngay cả Vương Mạc Thiên anh mà cũng không biết luôn hay sao ? Anh chính là chủ tịch của tập đoàn Vương thị ai ai cũng biết
Vương thị và Bạch thị ngang bằng nhau, thế lực không nhỏ lại còn rất lớn. Hai bên ai cũng đều đấu đá lẫn nhau. Phải nói cô ngốc hay là giả ngốc đây không biết nữa
- sao vậy tôi nói gì sai sao ?
- không có gì đâu __ Anh thở dài than
Cô nhìn đồng hồ xem giờ thấy cũng đã 7h30
- a tôi phải về rồi. Tôi đi trước nha tạm biệt __ cô mỉm cười vẫy tay chào anh
Anh không nói gì chỉ khẽ gật đầu sau đó cô cũng chạy bộ về nhà tiếp tục
- vợ chưa cưới của hắn ta xem ra cũng thú vị lắm đấy chứ __ Khóe môi tạo thành 1 đường nét đẹp cho nụ cười
Sau đó anh cũng quay người rời đi
---------------
- mẹ à con về rồi đây __ Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế
- có mệt lắm không ? __ Bà đem nước ra cho cô uống
- mệt muốn đứt cả hơi luôn á mẹ à.
Bà khẽ cười không nói gì đưa cô ly nước để cô uống
- anh hai chưa về sao mẹ ?
- anh con mới vừa về đang trong phòng đó.
- dạ. Vậy con...
- ừ con đi đi .
Cô cười sau đó chạy lon ton lên phòng Triệt
- anh hai.
- em vào đi.
Cạch cô khẽ mở cửa thì thấy anh đang làm gì đó. Cô đi tới
- anh đang làm gì vậy ?
- anh đang giúp Lucy làm vài thứ đó mà.
- xem ra anh và cậu ấy cũng tiến triển tốt lắm đấy chứ __ Cô cười ranh ma
- nhóc con nói bậy gì đó __ Cốc đầu cô nhẹ
- a đau __ Cô xoa xoa đầu
- sao nào. Không có gì làm nên lên đây để phá anh có đúng không ?
- đâu có.
- chắc là không không ?
Cô cười không nói gì vì bị anh đoán trúng
------------
- lão đại .
- cô ấy có chuyện gì sao ? __ Hắn lạnh lùng nói, vừa nói vừa làm việc
- dạ không. __ Người của hắn để những tấm hình lên bàn
Liếc mắt sang hắn nhíu mày buông những giấy tờ xuống bàn cầm những bức hình lên nhìn
- trong lúc tôi theo dõi tiểu thư thì tiểu thư đi không để ý đường nên đụng phải hắn và họ không biết tại sao lại đứng nói chuyện với nhau
Càng nhìn càng thấy tức
- cô ấy còn làm những hành động gì nữa với hắn ?
- dạ tiểu thư sau khi về đã chào tạm biệt và mỉm cười với hắn.
Mỉm cười ? Từ đó đến giờ cô không mỉm cười với hắn. Vậy mà ở với nam nhân khác cô lại vui vẻ cười như vậy sao ? Hắn thật sự rất tức giận
- gọi cô ấy đến đây ngay .
Anh ta cúi đầu sau đó ra ngoài. Hắn tức giận vò nát những tấm hình trên tay rồi vứt sang 1 bên
- em được lắm Vân Nghi. Không dạy em 1 bài học chắc em không biết chữ sợ là gì mà .
----------------
Về phía cô cô vẫn đang trong phòng Triệt
- con gái Ngôn Hy nói muốn gặp con kìa __ Bà từ khi nào xuất hiện nói khiến cô giật mình
- con không đi đâu.
- sao vậy ? Bộ 2 đưa có chuyện gì hay sao ?
- Dạ l...
- không có đâu ạ. Con sẽ đưa em ấy đi mẹ yên tâm.
Chưa nói hết câu là Triệt đã nhảy vào họng nói. Bà mỉm cười gật đầu rồi ra ngoài
- anh nói gì vậy chứ ?
- đừng để mẹ biết chuyện của em với hắn ra sao nữa. Mẹ rất lo cho em nên sức khỏe mẹ không được tốt.
Nghe anh nói vậy cô lo lắng
- vậy mẹ sao rồi ?
- không sao nữa. Vậy em có tính đi hay là không .
- đi thôi chứ biết sao giờ. Em tự đi được rồi anh ở nhà làm việc của mình tiếp đi.
Anh gật đầu rồi cô về phòng thay đổi sau đó đến công ty hắn
--------------------
Bước xuống xe cô định vào công ty thì gặp Vương Mạc Thiên từ công ty hắn đi ra
- Vương Mạc Thiên.
Nghe có ai gọi anh nhìn qua thì thấy cô đang đi tới
- sao cô lại ở đây ? Tôi gọi cô Vân Nghi được chứ ?
- không sao được mà. Tôi tới tìm hắn ta mà anh tới Bạch thị cũng gặp hắn luôn sao ?
- ý cô là Bạch Ngôn Hy ?
Cô gật đầu
- ừ tôi có chút việc cần giải quyết nên mới đến đây. Xong việc rồi thì về. Tôi đi đây không nói nữa.
- vậy tạm biệt __ Cô cười cười chào anh
- ừ chào __ Chào xong thì anh bỏ đi
Bất chợt có 1 giọng nói lạnh lùng kèm theo có chút không vui cất lên từ đằng sau cô
- em với hắn ta cũng thân mật quá nhỉ ?
Cô giật mình quay ra đằng sau thì hắn đang đi tới phía mình
- có chuyện gì anh nói luôn đi để tôi còn về __ Cô lạnh lùng nói không nhìn hắn
- em được lắm dám ở trước mặt tôi mà thân mật với người đàn ông khác.
- thế thì đã sao ? Có liên quan đến anh hay chăng ?
Cô không biết rằng khi mình nói thế thì máu trong người hắn bắt đầu sôi lên. Hắn tức giận không nói không rằng nắm lấy tay cô kéo mạnh đi
- anh làm gì vậy hả ? Buông tôi ra .
Hắn không nói gì mặc cho cô kháng cự. Cô không thể làm gì cũng như chống cự lại hắn bởi vì sức của cô làm sao mà có thể đối chọi với sức của hắn. Cô không biết làm gì ngoài mắng hắn ra
Hắn mở cửa xe ra mạnh bạo ném cô vào trong 1 cách không thương tiếc khiến cho cô đau và nhăn mặt lại sau đó hắn cũng vào theo. Khởi động máy và phóng thật nhanh về nhà...
---------------
- Hết Chap 19