Hắn đưa cô đi tới nhà hàng nổi tiếng nhất ở thành phố S này ăn. Nhà hàng chẳng những sang trọng mà đồ ăn lại còn rất ngon nữa
- em ăn gì ?
- anh chọn giúp em luôn đi.
Phục vụ từ đâu đi tới đứng ở bàn cô và hắn, tay cầm cây bút và 1 cuốn sổ nhỏ
- cho hỏi 2 vị dùng gì ?
- số 3 và 5.
Hắn lạnh lùng nói, thay vì nói tên món hắn lại lười mà trả lời anh bằng những con số
- 1 chai rượu và 1 ly cam vắt.
Anh ghi chú hết vào cuốn sổ nhỏ
- chờ 1 chút ạ.
Nói xong anh cũng quay lưng đi
- sao anh biết em muốn uống cam vắt ?
- phải nói là thích mới đúng. Chẳng phải em đã từng nói, muốn cưới em về trước hết thì anh cũng phải tìm hiểu vợ kĩ 1 chút chứ nhỉ.
- a phải ha __ Cô cười
... Sau khi ăn xong hắn thanh toán tiền rồi cả 2 cùng nhau trở về nhà
Trên xe cô mệt mỏi dựa vào vai hắn, hắn nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai cô sợ sẽ trúng vết thương làm cô đau
- hôm nay em chơi vui chứ ?
- ưm rất vui __ Cô cười nói
- vết thương của em đã đõ hơn chưa ?
- cũng đỡ rồi. Không sao.
Hắn khẽ cười. Về đến nhà cô đã ngủ lúc nào chẳng hay. Hắn nhìn qua thấy cô đã ngủ hôn nhẹ lên tóc cô
- Nghi nhi chúng ta về nhà rồi. Ngoan dậy đi nào.
- ưm về rồi sao ? __ Cô dụi mắt
- em vào nhà được không hay là anh bồng đây ?
- a em tự vào là được.
Mở cửa xe ra cô và hắn bước ra và vào trong. Về đến nhà không nói gì cô lẳng lặng về phòng trước hắn, hắn theo sau
Cô mở tủ quơ đại lấy đồ sau đó vào nhà tắm. 10 phút sau cô đã tắm xong
Cô mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng của hắn. Vẫn không biết đó không phải đồ mình cô mặc kệ miễn có mặc là được
Chiếc áo dài tới đùi lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn của cô. Cô không mặc áo trong
Cạch mở cửa đi ra thì không thấy hắn đâu, cô đi tới chiếc giường kingsize kia ngã lưng nằm xuống
Hắn vì nghe điện thoại nên ra ngoài, nghe điện thoại xong thì hắn vào trong
Vừa mới mở cửa đi vào thì thấy cô đang ngồi trên giường đọc sách trên người còn mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng của mình. Hắn đi tới chỗ cô
- đang đọc gì vậy ? Sao em còn chưa đi ngủ ?
- em đợi anh mà. Em đang đọc cuốn sách mà em mượn của anh hai
Vòng tay qua eo cô kéo cô lại gần mình. Tham lam hít hương thơm quen thuộc chỉ cô mới có
- em quyến rũ quá đó. Anh sợ mình sẽ không kiềm chế bản thân lại được khi mà em cứ thế này.
- ây da đau __ Cô nhăn mặt
- sao thế ? Anh lỡ làm trúng vết thương của em sao ? __ Thấy cô than đau hắn hoảng hốt hỏi
Cô gật đầu
- đã thay vết thương chưa. Để như vậy lâu sẽ nhiễm trùng đó.
- đau nên không thay.
- ngốc này __ Khẽ cốc vào trán cô
- để vết thương bị nhiễm trùng là không được. Anh giúp em chịu không ?
- nhưng mà anh đi tắm trước đi. Em đã pha nước cho anh rồi. Để nguội là không được.
- được được. Nghe lời vợ anh đi tắm trước. Chờ anh 1 chút.
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Không lâu sau hắn từ trong phòng tắm đi ra. Hắn mặc trên người 1 chiếc áo lông trắng
Thấy cô đang ngồi tự mình băng vết thương lại. Nhìn cô có vẻ rất đau. Hắn đi tới chỗ cô
- đã bảo để anh làm cho rồi kia mà. Ngốc này
- em tự làm cũng được không sao.
- sát trùng chưa ?
Khẽ lắc đầu
- để anh làm cho.
Cô ngoan ngoãn ngồi im không nói gì, hắn kéo nhẹ vai áo cô xuống. Nhìn thấy vết thương trên vai cô hắn hận mình
Tại hắn mà cô mới như vậy. Tại hắn nên cô mới bị thương. Hắn hận chính bản thân mình. Cô bị thương như vậy hắn hắn thật sự đau lắm
- Nghi nhi anh xin lỗi.
- tại sao lại phải xin lỗi em cơ chứ __ Cô mỉm cười
Không nói gì hôn nhẹ lên mái tóc cô. Cầm thuốc sát trùng lên mà bôi lên vết thương cô, hắn làm thật nhẹ nhàng và cẩn thận sợ sẽ làm cô đau
Lấy miếng vải trắng cắt ra 1 khúc sau đó băng lên vết thương
- Hy buộc chặt vào.
- em sẽ đau đấy.
- em không sao. Buộc chặt vào đi.
Nghe lời cô hắn buộc chặt vết thương lại. Cô cắn răng chịu đựng. Cô rất đau nhưng phải chịu đau 1 chút
Băng vết thương xong cô mệt mỏi hắn ôm cô vào lòng
" Nghi nhi xin lỗi là anh làm em đau rồi "
- chúng ta đi ngủ thôi.
Cô gật đầu. Nằm xuống giường cô tựa đầu vào lồng ngực săn chắc của hắn. Hắn ôm lấy cô nhưng vẫn cẩn thận sẽ đụng vào vết thương
1 lúc sau cả 2 đã chìm vào giấc ngủ...
Sáng hôm sau. Cô vẫn còn đang nằm yên giấc trên giường. Thấy thiếu cái gì cô mò mò nhưng vẫn trống không. Lười biếng mở mắt ra xem thì không thấy hắn đâu
Trong phòng chỉ còn mình cô
" đi làm rồi sao ? "
Cô mệt mỏi ngồi dậy xuống giường làm vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài
- chào buổi sáng thiếu phu nhân .
- chào buổi sáng mọi người __ Cô cười
Đi tới bàn ăn kéo ghế ngồi xuống thím Trương đem đồ ăn sáng ra cho cô
- thiếu phu nhân đây là những món mà thiếu gia đã đặc biệt căn dặn nhà bếp làm cho cô ăn đó.
- a con biết rồi. Cảm ơn dì. Nhưng mà con ăn rất ít. Hay mọi người cùng ăn với con đi
- việc này không được đâu thiếu phu nhân.
- đừng ngại mà. Có gì mà không được. Mọi người đã gọi Vân Nghi này là thiếu phu nhân rồi thì hãy nể mặt con xíu đi. Nè mau ngồi xuống đây.
Mọi người ai cũng e ngại không dám ngồi
- mọi người chỉ ăn sáng cùng con thôi mà. Không sao đâu ngồi đi.
Cô vui vẻ thân thiện mỉm cười. Mọi người có hơi ngại từ từ ngồi vào bàn. Không lâu sau đó họ hòa nhập vui vẻ không khí nhộn nhịp ai nấy cũng đều cười đùa vui vẻ nói chuyện, kể cả cô
- anh ấy đi làm rồi sao ạ ?
- dạ phải thiếu phu nhân __ Thím Trương
- mọi người cứ tự nhiên ăn đi nha __ Cô mỉm cười đứng dậy
- cô đi đâu sao tiểu thư ? __ Quản gia Lý
- con tới chỗ anh ấy chơi.
- vậy để tôi đi kêu tài xế giúp cô __ Quản gia Lý
- làm phiền ông rồi__ Cô mỉm cười
Ông không nói gì chỉ cười với cô
10 phút sau cô đã ra khỏi nhà và đến công ty hắn
-------------
Tập đoàn Bạch thị
Cô bước xuống xe rồi bước vào trong
- tiểu thư cô cần gì ?
Liếc mắt nhìn qua thì thấy cô tiếp tân đang nói chuyện với mình. Hắn tuyển người mới hay sao ? Mặc kệ tới đó hẳng tính
- cô cần gì ? __ Cô tiếp tân đó mỉm cười nói
- tôi tới để gặp chủ tịch của các người.
- cô có hẹn trước với ngài ấy chưa ạ ? __ Thấy cô có vẻ hơi đáng sợ cô tiếp tân cười gượng
- không có hẹn trước.
- thật xin lỗi cô tiểu thư nhưng mà nếu cô không có hẹn trước với ngài ấy thì ngài ấy sẽ không gặp bất kì ai hết ạ.
- tại sao ?
- vì ngài ấy đang bận ạ. Nên không ai được phép quấy rầy.
- vậy sao ? Bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần gặp anh ta gấp. __Cô lạnh lùng nói
- xin...xin lỗi tiểu thư hay là để tôi gọi điện hỏi ngài ấy ạ __ Cô cười gượng
Đặt tay lên điện thoại bàn định nhấc máy thì cô chặn lại
- không cần. Không cần phải gọi thông báo đâu...
-------------
- Hết Chap 29