Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 107

Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần rời khỏi tóc của cô, quyến luyến ma sát môi hồng của cô, cảm thụ sự mềm mại và ngọt ngào của nó, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, nói ra mộtlời tâm tình làm người ta tai đỏ tim đập: "Biết anh đã bao lâu không gần em chưa? Đã 28 ngày 13 tiếng rồi, con gái bảo bối của chúng ta thật là nghịch ngợm, chẳng những hành hạ mẹ nó, còn hành hạ cha nó." .

Dứt lời còn dùng ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn Hồ Cẩn Huyên, khiến cô nghĩ tới con cún con bị người ta vứt bỏ, rõ ràng là không đứng đắn, nhưng lại nói ra một cách rất đàng hoàng.

"Không đứng đắn! Sao anh biết em bé là con gái mà không phải con trai?" Hồ Cẩn Huyên nũng nịu trách mắng, người đàn ông này chẳng lẽ không biết em bé đang sống ở trong bụng của cô biết hết mọi thứ sao? Sao lại nói mấy lời trần trụi này, dạy bậy đứa bé trong bụng thì làm sao? Huống chi đứa bé trong bụng cô còn không biết là trai hay gái? Nhưng anh lại một mực cho là bé gái, chẳng lẽ anh thích con gái? Nhưng sinh nam hay sinh nữ đâu phải bọn họ nói sao là vậy, tất cả tùy duyên đi!

"Anh dĩ nhiên biết, là nòi giống của anh mà, anh không biết còn có ai biết." Thẩm Dật Thần gian tà nói, dáng vẻ nhìn qua như một yêu nghiệt.

"Không biết thẹn, có phải sinh con gái thì anh không thương không?" Hồ Cẩn Huyên trừng mắt nói, bộ dáng giống như đang nói Thẩm Dật Thần mà nói không thích thì sẽ khiến anh đẹp mắt, trong lòng cảm thán tư tưởng của người đàn ông này luôn không giống người khác, những người có quyền thế kia có ai không muốn sinh con trai để nối dõi tông đường, anh thì tốt hơn, thái độ rất rõ ràng là thích con gái hơn con trai, nhưng chồng yêu của cô không chỉ như thế, ngay cả thói quen của những người giàu có cũng không hề có, hoàn toàn chính là một người chung tình không thể chung tình hơn, anh có quá nhiều chỗ không giống người khác, nhưng chính những điều không giống nhau này đã làm cô cam tâm tình nguyện gả cho anh, càng ngày càng lệ thuộc vào anh.

"Thích, thích, chỉ cần là bảo bối sanh ra, anh đều thích." Thẩm Dật Thần vội vàng dụ dỗ, nếu bây giờ bảo bối yêu dấu của anh tức giận không để ý tới anh, vậy anh sẽ khổ sở lắm, bây giờ mặc dù ăn không được món ăn ngon tuyệt vời này, nhưng thỉnh thoảng ăn chút đậu hũ non còn là có thể được, huống chi buổi tối anh không muốn tiếp tục ở một mình trong thư phòng lạnh lẽo nữa, có cơ thể mềm mại hương vị ngọt ngào ôm mà không ôm, đó chính là tên ngốc.

Hồ Cẩn Huyên nghe lời ngon tiếng ngọt của anh, đã sớm ngọt vào trong ngực, đâu còn có thể tức giận anh cái gì, nhưng cũng không thể để cho anh kiêu ngạo, nếu không về sau sẽ bị anh ăn sít sao, cô cố ý phát ngôn bừa bãi: "Hừ. . . Cũng tạm, Thẩm Dật Thần, em cho anh biết, nếu như trong bụng là bé trai, anh mà không thích, em sẽ lập tức ẵm em bé bỏ trốn khỏi nhà."

"Vợ yêu, anh sai rồi, anh chỉ nghĩ nếu em bé trong bụng em là con gái, như vậy nhất định sẽ khiến người ta yêu thương như em, tuyệt đối không có ý trọng nữ khinh nam, nhưng thật ra bé trai cũng rất không tệ, chỉ cần bảo bối sinh là tốt rồi." Thẩm Dật Thần ôm thân thể mềm mại trong ngực, mặt lấy lòng nói, anh nói cũng có một nửa là sự thật, bởi vì chỉ cần là em bé cô sinh ra, anh đều sẽ thích, chỉ là nếu đó là bé gái thì anh sẽ càng thích, nhất định cưng chiều bé lên trời cao, nếu là là một bé trai, về sau chắc chắn sẽ giành bà xã với anh, suy nghĩ một chút liền cảm thấy ghen, xem ra sinh con gái tốt hơn, một người đàn ông không ngừng cầu khẩn ở trong lòng.

Phụ nữ mang thai là lớn nhất, cho nên tất cả cứ theo ý cô, chỉ cần cô vui vẻ, anh cũng cảm thấy thỏa mãn.

"Hừ. . . . Vậy mới được." Hồ Cẩn Huyên đã sớm cười nở hoa trong lòng, cô phát hiện kể từ sau khi lập gia đình, bản chất ác liệt của cô liền hiển hiện ra toàn bộ, vô cùng thích nhìn thấy vẻ bối rối không làm gì được của người khác, giống như anh hiện tại, giải thích đến giải thích đi đều không xong.

Nghe được sự hài lòng trong giọng nói của cô, Thẩm Dật Thần mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu bộ dáng bây giờ của anh bị người khác nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ rớt mất con ngươi! Đường đường là Đế Hoàng xã hội đen mà lại cúi đầu nói chuyện với vợ, rõ ràng là sợ vợ, nhưng tất cả cũng đều do một người đàn ông cưng chiều vợ mà thôi!

"Đúng rồi, lúc nãy em đang muốn nói gì mà, để em nghĩ xem, đều do anh, êm đẹp lại ngăn em." Hồ Cẩn Huyên cau mày nói, gần đây chuyện gì cũng không cần suy nghĩ, không ngờ trí nhớ lại đột nhiên trở nên tệ, nhưng thật sự là không tốt, hay là do đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt của một người đàn ông không rút ra được, chắc chỉ có trời mới biết.

"Đúng, đúng, đều tại anh, vậy em cứ từ từ suy nghĩ đi, đừng nóng vội, từ từ suy nghĩ." Thẩm Dật Thần luôn miệng phụ họa, mặt cưng chìu nhìn người phụ nữ đang nhíu mày, bàn tay rộng mở không kiềm hãm được xoa chân mày của cô, nhẹ nhàng vuốt chân mày của cô, cô gái nhỏ này nhất định là có cái gì chuyện vô cùng quan trọng, nếu không sẽ không thể nào nhớ được còn có chuyện muốn nói sau khi hôn nồng nhiệt.

"Đúng rồi, em nghĩ ra rồi, em muốn nói anh biết con của chúng ta hiện tại hoàn toàn bình thường." Hồ Cẩn Huyên đột nhiên nghĩ ra, mặt mừng rỡ nói, trong mắt có nụ cười không che giấu được, anh nghe được tin tức này chắc chắn rất vui vẻ!

"Tất cả bình thường?" Thẩm Dật Thần kinh ngạc nhìn cái bụng hơi nhô ra của cô, bàn tay rộng mở nhẹ nhàng đến gần bụng nhỏ của cô, rồi lại vụng về dời đi, như lo lắng không cẩn thận sẽ thương tổn em bé.

Hồ Cẩn Huyên thấy bộ dáng sững sờ chưa từng có của anh, bàn tay mảnh khảnh cầm bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trên bụng nhỏ của cô, dịu dàng nói: "Đúng vậy, con rốt cuộc bình thường, anh nghe xem, về sau thỉnh thoảng em có thể đi ra ngoài rồi", hai người nắm tay nhau cùng cảm thụ biến hóa trong bụng.

"Ha ha! Thật, còn cử động lợi hại hơn trước." Thẩm Dật Thần kích động nói, khóe miệng không kiềm hãm được nhếch lên, vẻ vui mừng hiển lộ rõ trên mặt, thật đúng là một đứa bé biết giày vò, đã khiến bọn họ thật lo lắng.

. . . . . .

Mà bây giờ ở một căn phòng khác, trong phòng sách thật to, Vệ Thanh Nhiên nở nụ cười tao nhã, lười biếng ngồi trên ghế trước bàn làm việc trong khu nhà cấp cao, ngón tay như nhà âm nhâc nhẹ nhàng gõ bàn làm việc, nhìn như không hề có tiết tấu, lại khiến cho người ta cảm thấy dễ nghe khác thường, thanh âm phát ra từ ngón tay càng khiến phòng sách trở nên an tĩnh.

Ở trước mặt của anh có hai người áo đen, đều là vẻ mặt lạnh lùng, không có một chút biểu tình, mắt của bọn họ chiết xạ ra ánh sáng lạnh như nước, nếu như không phải cố ý nhìn sang, thì người ta căn bản không cảm thấy sự hiện hữu của bọn họ, bọn họ chính là bảo vệ riêng của Vệ Thanh Nhiên, nhìn bộ dáng của họ, liền khiến người ta tin họ là sát thủ có khả năng rất cao

Hồi lâu sau, khi người áo đen cảm thấy trong lòng nóng nảy không chịu nổi, người đàn ông ngồi trên ghế chính cười vui vẻ rốt cuộc mở miệng nói chuyện: "Vẫn không có tin tức sao?" Rõ ràng là nét mặt lười biếng bình dị gần gũi, nhưng lời nói lại làm cho trái tim của người áo đen khẽ nhảy lên, không biết làm sao.

Người khác có lẽ không biết ý những lời này của anh, nhưng làm bảo vệ của Vệ Thanh Nhiên, bọn họ dĩ nhiên biết hàm nghĩa lời nói của anh, ở bên cạnh anh nói ít cũng có năm năm, cho tới bây giờ họ luôn thấy anh mỉm cười tao nhã với mọi người, duy trì quan hệ xa cách với mọi người, chưa từng thấy anh để ý ai như thế, nhất là một người phụ nữ, lại là một người phụ nữ chỉ gặp một lần, hơn nữa còn là một người phụ nữ vào nhà anh trộm cắp.

Bọn họ không nghĩ ra, chỉ là một người phụ nữ lén vào phòng sách ăn trộm, bọn họ nhìn rõ ràng, trên cái thế giới này không có mấy người xinh đẹp hơn người phụ nữ kia, nhưng mà bọn họ không tin chủ tử của họ là người nông cạn chỉ coi trọng vẻ ngoài, anh ta bảo họ tìm tung tích của người phụ nữ kia trong mấy ngày qua, nhất định do cô ấy có chỗ hấp dẫn riêng.

Một người áo đen trong đó dùng giọng nói không chút tình cảm: "Bẩm tiên sinh, chúng ta chỉ biết là người phụ nữ kia là ai. Những điều khác không biết gì cả, hơn nữa gần đây cũng không có tung tích người kia, có lẽ phải đợi xem lại." Nhắc tới cũng thật sự kỳ quái, người phụ nữ kia kể từ khi xuất hiện trong căn phòng ngủ trước mắt này thì chưa từng xuất hiện nữa, hơn nữa bọn họ cũng không nghe thấy có nhân vật lớn nào bị mất thứ gì, có lẽ nghề của cô không phải trộm, chỉ là những lời này anh cũng không dám nói ra ngoài, bởi vì trước mắt chủ tử của họ rất có hứng thú với tên trộm đó, nếu như bị ngài biết bọn họ gọi thẳng người phụ nữ kia là tên trộm nữ, chắc chắn ngài sẽ tức giận.

"Vậy sao? Xem ra thật đúng là biết trốn!" Vệ Thanh Nhiên cười ý vị không rõ nói, trong tay chẳng biết lúc nào đã cầm tờ báo, mà tuấn nam mỹ nữ trên mặt tờ báo lớn không phải là Hồ Cẩn Huyên và Thẩm Dật Thần sao?

Biết cô là phụ nữ đã có chồng, nhưng mà Vệ Thanh Nhiên anh cũng không phải là người tốt lành gì, chỉ cần anh thích, dù cô đã là vợ người ta rồi, anh cũng phải tranh thủ, đây chính là sự đen tối cất giấu trong lòng anh mà người khác không biết, còn nụ cười tao nhã chính là cách che giấu của anh. Mặc dù lúc đầu biết cô là người có chú từ tờ báo này, trong lòng của anh vô cùng không thoải mái, cứ luôn buồn bực, nhưng mà Vệ Thanh Nhiên anh cũng không phải là một người tùy tiện buông tha, nên rất nhanh, trong lòng anh đã có quyết định, nâng cao tinh thần, quyết định phái người báo cáo vị trí rõ ràng của cô gái nhỏ kia cho anh nghe, không ngờ cô gái nhỏ lại đột nhiên mất tích, chỉ có thể biết được cô là vợ của Thẩm Dật Thần - người giàu có nhất thế giới, còn lại không biết gì cả, cả nhà của cô ở đâu cũng không biết, anh phái người đi tra cũng không tra được, bảo vệ vô cùng kỹ càng, từ đó cũng làm cho Vệ Thanh Nhiên biết cường địch của anh mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng mà Vệ Thanh Nhiên anh chưa từng sợ ai cả.
Bình Luận (0)
Comment