Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1022

Trong điện thoại còn nghe thấy tiếng Phó Mặc Hằng nói vọng sang: “Mẹ đừng nói mò, con không mong chị ấy về chút nào, lúc nào cũng đè con lên giường đánh, nếu như chị ấy mà không phải con gái thì còn lâu con mới nhường”

 

Cười đùa mấy câu, Phó Mặc Tranh cúp điện thoại.

 

Nắm chặt điện thoại trong tay, cô gọi cho Lâm Bạc Thâm.

 

Điện thoại kêu lên mấy tiếng đã có người nhận.

 

Giọng nói trâm thấp dễ nghe của Lâm Bạc Thâm truyền đến: “Ừ, có chuyện gì vậy”

 

Phó Mặc Tranh mấp máy đôi môi nhỏ nhắn, than thở: “Không có chuyện gì thì không được gọi điện cho anh hay sao?”

 

“Được mà”

 

Lâm Bạc Thâm lặng yên một lúc, sau đó đặt điện thoại lên bàn, mở loa ngoài rồi tiếp tục làm việ: Phó Mặc Tranh nghe thấy tiếng lật sách khe khế từ bên kia, hỏi: “Em đang làm phiền anh làm việc hả?”

 

“Không đâu, em nói đi, anh đang nghe đâ: Trong lòng Phó Mặc Tranh vui sướng ngọt ngào, hóa ra cô cũng quan trọng hơn công việc của anh ấy một chút.

 

“Em đang định hỏi anh, hôm Quốc khánh anh có về Bắc thành hay không?”

 

“Không về”

 

Bây giờ anh đang có rất nhiều việc cần phải làm, một bên là luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh cần phải chọn đề tài và khảo sát, một bên là bao nhiêu việc lớn nhỏ trong công ty luật Quân Hợp, Thịnh Hoài Nam thì cơ bản chẳng thèm đoái hoài gì, để Triệu Hà An quản lý, nhưng cậu ta thì không chuyên về ngành luật, người học ngành tài chính thì chỉ có thể làm kế toán thôi.

 

Thế nên Lâm Bạc Thâm gánh trên vai trọng trách lớn, khó tránh khỏi bận bịu suốt ngày.

 

Nghe được câu trả lời của anh, Phó Mặc Tranh “Ồ” lên một tiếng, bàn tay nhỏ bám vào lan can giường ký túc xá, rầu rĩ nói.

 

“Đang định hỏi anh về Bắc thành với em, như thế thì dù được nghỉ lễ vẫn có thể đi chơi với anh”

 

Khóe miệng Lâm Bạc Thâm giật giật một cái, nói: “Anh có nhiều việc lắm, ngoan, nghỉ lễ Quốc khánh em về nhà sớm đi, để anh xem lại thời khóa biểu, đến lúc đấy đưa em đến ngoại thành Đế Đô chơi”

 

“Không được, em muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh cơ”

 

Tiểu Đường Đậu làm nũng, ngọt ngào chết người, Lâm Bạc Thâm hết lần này đến lần khác đều không thể kháng cự được.

 

Anh gấp giấy tờ lại, tắt chế độ loa ngoài, đưa điện thoại lên tai, ngón tay thon dài nhéo nhéo xương mày, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười bất lực yêu chiều.

 

“Thôi nào.”

 

Anh chỉ nói một câu, cô gái ở đầu dây bên kia đã ngoan ngoãn nói: “Được rồi, em biết anh sẽ lại từ chối em mà, công việc quan trọng hơn em chứ gì. Thế nhưng nghỉ lễ anh không muốn về quê với em thì bây giờ em muốn gặp anh, muốn ăn cơm với anh, luật sư Thâm, anh có đồng ý không?

 

Nụ cười trên môi Lâm Bạc Thâm càng sâu hơn, đương nhiên là anh đồng ý rồi.

 

“Được. Em muốn ăn ở nhà hàng nào nhất?”

 

Mặc Tranh trả lời: “Em muốn ăn ở nhà ăn trong trường”

 

Lâm Bạc Thâm nhíu mày khó hiểu, giọng nói khàn khàn dịu dàng hỏi cô: “Định tiết kiệm tiền cho anh đấy hả “Em muốn ăn ở nhà ăn, anh hài lòng chưa?”

 

Lâm Bạc Thâm vẫn cười ngọt ngào như trước: “Hài lòng”

 

Lâm Bạc Thâm đi xe đến ký túc xá nữ đã thấy Mặc Tranh đứng đợi bên dưới.

 

Vừa thấy anh đến, cô đã nhanh chóng chạy lại ôm chầm thắt lưng của anh, khế nhíu mày, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong vòng tay anh, nói: “Ba ngày rồi em không gặp anh, nghiên cứu sinh năm ba các anh lúc nào cũng bận thế à?”

 

Lâm Bạc Thâm ôm eo cô, tay vuốt mái tóc dài của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy trong vòng tay mình, nói: “Mới ba ngày không gặp thôi, sao em làm như thể ba năm thế”

 

“Anh đại thần này, anh không biết có câu, một ngày không gặp ngỡ ba thu sao. Em không biết đâu, sau này anh phải dành nhiều thời gian hơn với em”

 

“Được rồi. Không phải em đang đói sao, đi ăn thôi”

 

Hai người tay trong tay đến nhà ăn.

Bình Luận (0)
Comment