Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1039

Phó Mặc Tranh dựa vào lòng anh, nghĩ đến đám bạn học cấp ba sỉ nhục anh kia, phồng mang trợn má chửi: “Đám bạn học kia đều là người không phân biệt thi phi, sau này không cho phép anh qua lại với bọn họ.

 

nữa, qua lại với bọn họ, anh sẽ uất ức chết mất”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

 

“Ừ, sớm đã không qua lại với họ rồi.”

 

“Còn nữa, cái gì mà thượng bất chính hạ tắc loạn, anh với bố anh mặc dù có quan hệ máu mủ, nhưng anh cũng không phải ông ta, chuyện ông ta làm sai, dựa vào cái gì mà bắt anh gánh vác. Bạn cấp ba của anh có biết bây giờ anh đã trở thành một luật sư tiêu chuẩn rồi không, hơn nữa còn vì những người thiệt thòi giệt gian trừ ác, bọn họ dựa vào cái gì mà nói anh như thế chứ?”

 

Lâm Bạc Thâm không nói nữa, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô gái trong lòng, yêu thương vô cùng.

 

Hai tay nhỏ của Phó Mặc Tranh ôm lấy cổ anh, mắt long lanh nhìn chăm chăm anh, từng câu từng chữ mà nói: “Lâm Bạc Thâm, anh nghe rõ đây, em thích anh, em thích con người này của anh, bất luận anh có bố mẹ như thế nào, bọn họ giàu sang hay nghèo hèn, là thánh nhân hay kẻ bắt cóc, đều không ảnh hưởng đến việc em thích anh”

 

Lâm Bạc Thâm cúi đầu vùi vào hõm cổ ấm áp mềm mại của cô, thở dài một hơi, giọng khàn khàn nói: “Mặc Bảo, rốt cuộc em thích cái gì ở anh”

 

Anh không hề có gì đáng để cô thích.

 

“Em thích anh nghiêm túc nói với em rằng, anh không thích bị người khác đùa cợt”

 

“Em thích anh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đứng trên tòa án, hăng hái chủ trương chính nghĩa”

 

“Em thích anh điên cuồng tự giác học tập cùng lập kế hoạch công việ “Em thích tất cả về anh”

 

“Lâm Bạc Thâm, không cần biết trong mắt người khác anh ra sao, anh trong mắt em, chính là người ưu tú nhất”

 

Cô nói xong những lời này, mặt không đỏ tim không đập, đáy mắt cất giấu cả dải ngân hà lấp lánh, rất sáng ngời.

 

Đôi mắt đen láy của Lâm Bạc Thâm gợn sóng, bàn tay thon dài xuyên vào mái đóc đen tuyền mềm mại của cô: ‘Mặc Bảo, em có biết nói những lời này, hậu quả là gì không?”

 

“Hửm?”

 

Phó Mặc Tranh còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi đã bị anh chặn lại, hôn đến mất kiểm soát.

 

Cô gái của anh, nói rằng thích tất cả về anh.

 

Rất nhiều năm sau, Lâm Bạc Thâm hồi ức lại những lời ngọt ngào này, khóe miệng vẫn nhếch lên, ngọt ngào đến xót xa cùng đau lòng.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Mặc Tranh đang mê man ngủ thì nghe thấy Lâm Bạc Thâm hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì.

 

Sau đó, nghe thấy tiếng nhẹ nhàng thức dậy sột soạt của Lâm Bạc Thâm.

 

Đợi đến khi Phó Mặc Tranh thức dậy đã là 10 giờ sáng rồi, ánh nắng đầu thu bên ngoài chiếu rọi.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh tắm rửa xong liền đi vào bếp, Lâm Bạc ‘Thâm đang hâm nóng sữa cho cô.

 

Hộp sữa đó vừa mới mở, chắc là sáng sớm Lâm Bạc Thâm vừa đi vào siêu thị trong thị trấn để mua.

 

Hôm qua cô đi nhờ xe từ trong thị trấn cũng mất hơn mười phút, sáng sớm anh đã chạy vào thị trấn chỉ để mua sữa cho cô sao?

 

“Có phải em đã gây thêm phiền phức cho anh không?”

 

Lâm Bạc Thâm đem cốc sữa đã hâm nóng đưa cho cô và nói: “Trên bàn có quẩy vừa mua đấy, em ăn đi”

 

“Ừm”

 

Sau khi ăn sáng xong, Phó Mặc Tranh phát hiện Tống Lệ không có ở nhà, liền hỏi “Ra ruộng rau rồi: Phó Mặc Tranh liếc nhìn ánh nắng chói chang và bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, chợt nghĩ: “Bạc Thâm, chúng ta ra ruộng rau giúp dì làm việc đi, nhân tiện đi dạo loanh quanh trên cánh đồng”

 

Lâm Bạc Thâm cười nhẹ một tiếng: “Anh nghĩ là em muốn đi lanh quanh trên cánh đồng nhân tiện giúp đỡ làm việc thì đúng hơn”

Bình Luận (0)
Comment