Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1048

“Chị, em thực sự không hiểu, anh Đình Xuyên có gì không tốt, chị có phải có người để thích rồi không?”

 

Bị Phó Mặc Hằng nói trúng tim đen, ánh mắt cô né tránh giấu giếm, đứng dậy đẩy Phó Mặc Hằng ra khỏi phòng ngủ: “Chị buồn ngủ rồi, em mau ra ngoài đi, chị muốn tắm rửa nghỉ ngơi.”

 

“Phó Mặc Tranh, chị thực sự yêu đương với đàn ông sau lưng bố mẹ và em rồi phải không?”

 

Phó Mặc Tranh: “Chuyện của người lớn, em bớt quản đi”

 

“Chị cũng chỉ lớn hơn em năm tuổi, còn không biết xấu hổ nói mình là người lớn”

 

“Chị thành niên rồi, Phó Mặc Hằng, em thành niên chưa?”

 

Cô trực tiếp đẩy Phó Mặc Hằng ra cửa, sau đó bang một tiếng đóng cửa phòng lại.

 

Phó Mặc Hằng ngoài cửa hừ lạnh một tiếng: “Phụ nữ đúng là không giảng đạo lí mà”

 

Kì nghỉ quốc khánh kết thúc, sau khi Phó Mặc Tranh quay lại Đế Đô, việc đầu tiên là đi tìm Lâm Bạc Thâm.

 

Khi Lâm Bạc Thâm quay về trường, Phó Mặc Tranh đang ngồi trước cửa kí túc xá, đối diện với đống hàng chuyển phát nhanh mà sầu não.

 

Lâm Bạc Thâm hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Mua những cái gì thế?”

 

“Đây là đàn điện tử em dùng, từ khi học đại học, em cũng không luyện đàn nữa, về nhà đánh đàn, tay cứng đi rất nhiều, nên em bảo mẹ chuyển phát nhanh cây đàn điện tử này đến đây”

 

Lâm Bạc Thâm hỏi: “Kí túc xá của em cho em luyện đàn sao?”

 

Phó Mặc Tranh: “Chắc chắn không được, nếu luyện đàn chắc chắn sẽ làm ồn đến các cô quản túc.”

 

“Anh tìm người đến, đem đàn của em mang qua bên anh trước”

 

Nghe Lâm Bạc Thâm nói vậy, Phó Mặc Tranh nhếch miệng cười: “Em cũng nghĩ như thế, còn sợ anh không vui cơ”

 

Lâm Bạc Thâm gọi xe, cùng Phó Mặc Tranh hai người đem đàn chuyển về phòng trọ của Lâm Bạc Thâm.

 

Lâm Bạc Thâm và Triệu Hà An trọ cùng nhau trong một căn hai phòng ngủ một phòng khách, được cái đồ đạc của hai người con trai không nhiều, nên phòng khách vẫn khá rộng rãi, thoải mái để được một cái giá đàn điện tử.

 

“Sau này em muốn luyện đàn, cứ đến đây luyện, đợi lát nữa anh sẽ đưa em chìa khóa nhà”

 

Phó Mặc Tranh ngồi trước đàn điện tử, đánh vài cái, hỏi: “Vậy đàn anh Triệu có đồng ý không? Em ở đây luyện đàn, có quấy rầy đàn anh Triệu không?”

 

Lâm Bạc Thâm cong môi xuống, rót cho cô một cốc nước: “Căn phòng này đều là do anh trả tiền, cậu ta không có quyền không đồng ý.

 

Bây giờ cậu ta không lưu lạc đầu đường đều vì anh cho cậu ta ở nhờ đấy”

 

Phó Mặc Tranh cười cười: “Vậy sau này em sẽ đến thường xuyên, anh ấy cũng không dám ý kiến gì”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm nghiền ngẫm nhìn cô, ngồi sang bên cạnh cô, thuận tay ấn mấy phím đàn: “Em thường đến làm gì?”

 

“..” Biết rõ còn hỏi: “Em, em đương nhiên là đến luyện đàn. Em học đàn bao nhiêu năm như vậy, không thể bỏ dở giữa chừng được.”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm thâm sâu nhìn chăm chăm cô: “Chỉ đến luyện đàn?”

 

“,.” Ánh mắt anh quá nóng bỏng, nhìn chăm chăm đến mức mặt cô nóng bừng lên.

 

Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu đánh đàn, cằm lại bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy, mặt nhỏ của cô quay ra, đôi môi hai người quấn quít lại với nhau.

 

Lạch cạch.

 

Cửa mở ra.

 

Triệu Hà An đứng ở cửa, vừa nhìn thấy một màn nồng nhiệt này, vội vàng che đôi mắt lại.

 

“Ai dô, hai người các người làm cái gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment