Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1079

Chương 1079:

 

Nhà sư quét sân thở dài nói: “Nữ thí chủ này, quay đầu là bờ. Vị nam thí chủ bên cạnh cô là sao cô độc, tuy rằng là con Giao Long nhưng phải trải qua muôn vàn kiếp nạn mới có thể trở thành một con rồng thực thụ, mới có thể trở nên giàu sang phú quý, có quyền có thế. Nhưng số phận của anh ta đã được định sẵn là hung thần, khắc bố khắc vợ. Tuy rằng trong tương lai sẽ có vật chất dư thừa nhưng cả đời chẳng được lòng người, không được ai yêu thương.”

 

Lâm Bạc Thâm cau mày, đôi mắt trở nên hung ác, lạnh lùng.

 

Nhà sư quét sân vừa chạm vào ánh mắt của anh ấy thì ánh mắt lập.

 

tức run lên, ông ta thuyết phụ Phó Mặc Tranh: “Vị nữ thí chủ này, người bạn trai của cô chính là khắc tinh của cô! Nhân dịp vẫn còn sớm cô nhanh chóng kết thúc mối tình này, tránh để anh ta làm tổn thương”

 

Phó Mặc Tranh không tức giận không được, hai bàn tay nhỏ bé giơ ra chắn trước mặt Lâm Bạc Thâm, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cãi lại với nhà sự quét sân: “Ông nói linh tinh! Bạc Thâm tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tôi đâu! Tôi nhìn ông giống như không tu được Phật giáo tới nơi tới chốn, bảo sao chỉ có thể ở đâu quét sân! Căn bản là ông nói không hề chính xác!”

 

“Bạc Thâm, bạc tình mà cũng rất thâm tình, có thể lúc anh ta bạc tình nhất định sẽ khiến cho cô đau lòng vô cùng”

 

Phó Mặc Tranh trợn tròn đôi mắt tròn xoe: “Ông nói linh ta linh tinh!”

 

Phó Mặc Tranh kéo tay Lâm Bạc Thâm rời đi, nói: “Bạc Thâm, chúng ta đừng nghe ông ta nói linh tỉnh nữa, chúng ta đi thôi!”

 

Khi Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh xoay người rời đi rồi mà bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng thở dài của nhà sư quét rác ở sau lưng bọn họ: “Chấp niệm quá sâu, cuối cùng cũng chính sẽ là hại người hại mình mà thôi. Nhân dịp vẫn còn sớm thì hãy nhanh chóng buông tay, đây mới là con đường đúng đắn!”

 

Khi xuống núi, bọn họ chọn cách đi cáp treo để xuống.

 

Bên trong cáp treo, Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy vẫn còn cãi nhau ầmT, nhưng tâm trạng của Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh cũng không được tốt cho lắm, im lặng suốt cả đoạn đường.

 

Sau khi đi chơi một ngày, bọn họ lại trở về nhà trọ Lục Thành, vừa vào đến cửa, Phó Mặc Tranh đã ôm lấy eo Lâm Bạc Thâm từ phía sau lưng.

 

Lâm Bạc Thâm hơi giật mình, cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang ôm eo mình, anh ấy nắm lấy đôi bàn tay này: “Sao vậy?”

 

Cô gái ở sau lưng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra nhìn gương mặt anh tuấn nhưng ảm đạm của anh ấy: “Anh vẫn còn tức giận vì những gì nhà sư quét sân đó nói sao?”

 

“Không có.”

 

Phó Mặc Tranh tức giận thở phì phò: “Ông ta cũng không phải là đại sư giỏi giang gì, chỉ là thuận miệng mà nói bậy thôi, anh đừng có mà tin ông ta, bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người nói ra những lời khắc vợ như vậy chứ”

 

“Ừ, anh không tin” Lâm Bạc Thâm xoay người, bàn tay to lớn ôm đầu nhỏ của cô ấy vào trong ngực, ôm cô ấy thật chặt.

 

“Bạc Thâm, chờ sau này khi mà chúng ta đã ở với nhau lâu hơn một chút, em sẽ nói chuyện của chúng ta cho bố mẹ em biết, có được không?”

 

Lâm Bạc Thâm khế nói cấm em yêu đương sao?”

 

“Không phải bây giờ bố mẹ em vẫn đang Phó Mặc Tranh nghĩ ngợi: “Chính xác là bọn họ có nói như vậy, nhưng để qua một thời gian nữa em sẽ nói chuyện với bọn họ, nhiều nhất là bị bọn họ mắng cho mấy câu thôi. Bố mẹ em rất thương yêu em, bọn họ sẽ không thực sự phản đối mối quan hệ yêu đương của chúng ta đâu”

 

Lâm Bạc Thâm cười nhạt, hỏi: “Nếu bố mẹ em thật sự phản đối chúng ta yêu nhau thì em sẽ từ bỏ sao?”

 

Phó Mặc Tranh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Nếu như bọn họ thật sự phản đối thì em sẽ giả vờ đáp ứng họ nhưng vẫn ngấm ngầm yêu đương với anh. Đợi sau một thời gian dài thì bọn họ cũng sẽ không có biện pháp nào khác. Nếu bọn họ vẫn còn không đồng ý thì em sẽ đi tìm ông nội, chỉ cần em ở trước mặt ông nội làm ra dáng vẻ khóc lóc.

 

thương tâm thì nhất định ông nội em sẽ đứng về phía em. Có ông nội em che chở rồi thì đến lúc đó bố mẹ em cũng không còn cách nào có thể ngăn cản chúng ta được.”

 

Lâm Bạc Thâm giơ tay lên gõ vào đầu nhỏ của cô ấy: “Bạn học Phó đối phó với phụ huynh rất tốt đấy”

 

“Đương nhiên rồi” Cô ấy đắc ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn.

 

Hai tay của cô ấy vẫn ôm chặt eo của anh ấy, nói: “Anh đã từ bỏ cả việc được học tập ở bên Mỹ chỉ vì để được ở cùng một chỗ với em. Anh đã phải hi sinh rất nhiều như vậy vì em nên em nhất định sẽ không để anh thất vọng đâu”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn đôi con ngươi trong veo và đen nhanh của cô ấy, đưa tay ra vuốt ve mái tóc tuột xuống ở bên tai cô ấy: “Anh sợ có một ngày nào đó, nếu thật sự như lời của nhà sư quét sân kia nói, anh sẽ làm tổn thương em”

 

Nếu là như vậy, cả đời này anh ấy cũng không có cách nào có thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Bình Luận (0)
Comment