Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1088

Chương 1088:

 

Mộ Vi Lan nghe xong thì bật cười một tiếng, nằm thẳng người, mắt nhìn lên chiếc đèn treo bên trên trần nhà, dịu dàng nói: “Đương nhiên là có rồi. Nhưng mà, vào thời điểm mà mẹ và bố của con ở chung cùng với nhau, hai bố mẹ đều đã là người lớn chân chính, có thể chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình rồi”

 

Mộ Vi Lan nghiêng đầu lại, nhìn con gái mình, nói tiếp: “Đường Đậu, con còn quá nhỏ, bây giờ con cũng không thể chịu trách nhiệm được cho hành động của chính mình, giả sử như bây giờ con đã hai mươi hai tuổi hoặc là lớn hơn một chút nữa, vậy thì mẹ cùng với bố của con nhất định sẽ không nhúng tay vào đời sống tình cảm của riêng con”

 

Nếu như cái người con trai tên là Lâm Bạc Thâm kia là một người chín chắn và hiểu chuyện, vậy thì Mộ Vi Lan còn yên tâm một chút, nhưng nếu như đối phương là một kẻ thích đùa bỡn tình cảm, vậy thì Đường Đậu sẽ bị cậu ta mang đến cho một vết thương đau thấu xương.

 

“Mộ Mộ, mẹ không tin ánh mắt của con đến như vậy hay sao?”

 

Mộ Vi Lan ngẩn ra, không nghĩ tới Đường Đậu sẽ hỏi ngược lại một câu như vậy, cô chợt phát hiện ra, Tiểu Đường Đậu của cô dường như đã trưởng thành thật rồi, trưởng thành ở một nơi nào đó mà cô không nhìn thấy được.

 

Phó Mặc Tranh mở to đôi mắt to tròn mà nhìn Mộ Vi Lan, nói một cách nghiêm túc: “Mộ Mộ, Lâm Bạc Thâm không phải kẻ xấu xa, phóng đãng, con tin tưởng anh ấy. Cũng giống như mẹ tin tưởng bố vậy”

 

Mộ Vi Lan đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Phó Mặc Tranh: “Hiếm thấy đấy, vậy mà lại có một người đàn ông có thể khiến cho con đặt chung cậu ta ở cùng một hàng với bố của con. Mẹ nhớ rằng con đã từng nói qua, Cố Đình Xuyên không tốt bằng bố của con, mẹ vẫn luôn cho là, việc con không có ý gì đối với đứa bé Cố Đình Xuyên kia là bởi vì con còn nhỏ, trên phương diện cảm tình còn chưa được thông suốt.

 

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, không phải là con còn chưa thông suốt được chuyện này, mà chẳng qua chỉ là vì, con đơn thuần không thích đứa bé Đình Xuyên kia mà thôi.”

 

“Cố Đình Xuyên rất tốt, con thích làm bạn cùng với cậu ấy, làm một người bạn từ thuở nhỏ, nhưng mà làm bạn trai thì không được”

 

Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Tại sao vậy? Con và Đình Xuyên là thanh mai trúc mã, hai đứa đã lớn lên cùng với nhau, nói ra thì hẳn là phải rất có cảm tình mới đúng”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Lúc mà con muốn ăn lê, Đình Xuyên lại mang đến cho con một xe táo, đợi đến lúc mà con muốn ăn ô mai, Đình Xuyên lại đưa cho con một đống cherries, cậu ấy đối xử với con thật sự là rất tốt, rất tốt, nhưng mà cho tới bây giờ, con và Đình Xuyên đều chưa từng ở trong cùng một loại nhịp điệu. Hơn nữa, trong cuộc sống của Đình Xuyên có rất nhiều cô gái, trong mắt của cậu ấy cũng không chỉ có một mình con, cứ coi như là không có con, thì cậu ấy sẽ buồn một chút, nhưng mà sẽ không thật sự đau lòng.”

 

“Vậy còn Lâm Bạc Thâm thì sao?”

 

Trong tròng mắt của cô gái nhỏ lóe lên ánh sáng của sự nghiêm túc: “Lâm Bạc Thâm rất nhàm chán, anh ấy thậm chí còn không có cả hoạt động giải trí, trong cuộc sống trước kia của anh ấy chỉ có hai chuyện là học tập và làm việc, bây giờ thì có nhiều thêm một chuyện khác để làm, đó chính là ở cùng một chỗ với con”

 

Mộ Vi Lan chưa bao giờ nghĩ tới, cô con gái nhỏ mà mình nhìn từ bé đến lớn, đối với phương diện tình cảm vậy mà lại có cách nhìn giống như một bà cụ non như vậy.

 

Trong lúc nhất thời, tâm tình của cô trở nên phức tạp, không biết là nên vui vẻ và yên tâm, hay là nên khổ não.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Đối với Cố Đình Xuyên mà nói, con tuy quan trọng nhưng lại không cần thiết, nhưng mà con có thể cảm nhận được, đối với Lâm Bạc Thâm mà nói, con vừa quan trọng lại vừa cần thiết.

 

Nếu như không có con, cuộc sống của anh ấy thực sự là sẽ rất khô khan và nhàm chán.”

 

Mộ Vĩ Lan mỉm cười: “Con càng nói như vậy, mẹ lại càng cảm thấy tò mò đối với cái người tên Lâm Bạc Thâm này, mẹ vô cùng muốn biết được, cậu ta có thể tốt đến thế nào, mà lại khiến cho Tiểu Đường Đậu mê mẩn tới mức, một mực nói tốt thay cho cậu ta ở bên tai của mẹ. Mẹ vẫn luôn biết, Tiểu Đường Đậu của mẹ rất thông minh, từ nhỏ đã có thể nhìn người rất chuẩn. Nhưng mà, Lâm Bạc Thâm này có tốt đến như thế nào đi nữa, thì cũng có thể tốt hơn so với người đàn ông giống như bố của con luôn hay sao?”

 

“Bố tốt, nhưng mà Lâm Bạc Thâm đối với con cũng tốt đến mức có thể móc tim móc ph Mộ Vi Lan thở dài nói: “Nếu như bố của con nghe được những lời mà con vừa mới nói này, chắc chắn là sẽ cảm thấy đau lòng lắm đây”

 

Phó Hàn Tranh thật sự là một ông bố cuồng con gái.

 

Mộ Vi Lan thật sự không dám nghĩ đến, nếu như nói chuyện Tiểu Đường Đậu đang yêu đương với Lâm Bạc Thâm cho Hàn Tranh biết, thì anh sẽ có phản ứng như thế nào.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Mộ Vi Lan tỉnh lại, Phó Mặc Tranh vẫn chưa thức dậy, bắp chân xinh đẹp của Phó Mặc Tranh gác ở bên trên đùi của cô, một cánh tay thì khoác lên trên bụng của cô, ngủ say đến thơm ngọt.

 

Mộ Vĩ Lan nhìn tư thế ngủ dây dưa và bám người của Phó Mặc Tranh, không khỏi bật cười một tiếng, còn nói mình trưởng thành rồi, không phải là đứa trẻ con nữa, nhưng mà cái dáng vẻ khi ngủ này, có điểm nào không một người bạn nhỏ?

 

Mộ Vi Lan nhẹ chân nhẹ tay, rón rén xê dịch Phó Mặc Tranh ra, sau khi xuống được giường thì đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy bây giờ mà đi gặp Lâm Bạc Thâm, thì cứ có cảm giác kỳ lạ gì đó không nói rõ được.

Bình Luận (0)
Comment