Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1135

Cho dù đã qua bảy năm, có nhiều người vẫn không hề thay đổi, ví dụ như Thịnh Hoài Nam, Triệu Hà An. Khi gặp nhau, bọn họ vẫn là những người anh em thân thiết nhất.

 

Nhưng cô thì sao, cô còn yêu anh không?

 

Anh không dám hy vọng xa vời rằng cô còn yêu anh. Vừa hy vọng cô có người thương bầu bạn, lại vừa ích kỷ mong cô vẫn độc thân một mình.

 

Lâm Bạc Thâm mở ví tiền ra, bên trong gài một tấm ảnh chụp nho nhỏ, là tấm ảnh bọn họ chụp chung ở núi Phổ La.

 

Đôi tay cô ôm lấy eo anh, dựa vào lòng anh, tết tóc hai bên, trên trán và ven thái dương còn vài sợi tóc lưa thưa, cười rạng rỡ trong sáng như một đứa nhỏ.

 

Anh thật sự rất nhớ cô, sớm sớm chiều chiều, mỗi giây mỗi phút đều chưa từng ngừng nhớ.

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm hoàn thành công việc liền quay về nhà của mình của New York.

 

Trong nhà có một người giúp việc Hoa kiều, thời điểm Lâm Bạc Thâm về đến nhà, bà đang cho Xương Sườn ăn đồ ăn cho mèo.

 

“Cậu chủ, cậu về rồi”

 

Lâm Bạc Thâm cởi âu phục trên người ra, đưa cho giúp việc. Anh xắn tay áo, nói: “Chị bận gì thì cứ làm đi, để tôi chăm Xương Sườn cho”

 

“Vâng”

 

Lâm Bạc Thâm ngồi xuống thảm, ngón tay thon dài tháo hai cúc áo trên cùng, nới lỏng cổ áo sơ mi, dáng vẻ thả lỏng hơn hẳn khi ở ngoài.

 

Xương Sườn chỉ lo ăn đồ ăn cho mèo, không thèm cọ vào lòng Lâm Bạc Thâm làm nũng.

 

Lâm Bạc Thâm hơi nhíu mày, bàn tay to vuốt ve nó: “Đồ ăn cho mèo ngon đến vậy sao?”

 

Sau khi Xương Sườn ăn xong, Lâm Bạc Thâm liền bế nó lên bằng hai tay.

 

Nhóc con này anh nuôi bảy năm nay, nuôi từ một con mèo nhỏ xíu thành một con mèo vừa béo vừa lười.

 

Mỗi ngày nó đều ăn vạ trên sô pha, tư thế như một vị hoàng thượng ung dung cao quý.

 

“Meo!”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn Xương Sườn, nói: “Hôm nay tao lại đi nghe cô ấy biểu diễn. Cô ấy sống tốt lắm, ít nhất là nhìn bên ngoài như vậy.

 

Không biết cô ấy có còn nhớ mày hay không”

 

“Meowl”

 

Lâm Bạc Thâm: “Nếu cô ấy gặp lại mày, tao sẽ đưa mày cho cô ấy, được không?”

 

“Meowl”

 

Lâm Bạc Thâm: “Mày lớn lên núng nính chắc thịt như vậy, nhưng mấy năm nay cô ấy vẫn gầy như trước”

 

“Meowl”

 

Lâm Bạc Thâm cụp mắt, giọng nói có chút cô đơn: “Nếu còn có cơ hội ở bên cô ấy, tao nhất định sẽ nuôi cô ấy béo mập.”

 

“Meowl”

 

Mặc Bảo từng có sở thích thủ thỉ tâm sự với mèo.

 

Bây giờ đổi lại thành anh, vì những lời này không thể nói với ai, đành phải trò chuyện cùng con mèo Xương Sườn bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng.

 

Chuyến bay được đặt vào ngày hôm sau, Lâm Bạc Thâm lên máy.

 

bay trở về thủ đô.

 

Xương Sườn được gửi tới dịch vụ vận chuyển thú cưng, đi theo anh.

 

Mấy năm nay, Lâm Bạc Thâm bế Xương Sườn đi đi lại lại từ thủ đô tới New York, từ New York về thủ đô, sớm đã quen với việc nó bầu bạn bên cạnh.

 

Càng là bởi vì Xương Sườn do người nào đó nhặt được, chỉ cần nhìn nó, anh sẽ nhớ đến cô.

 

Ngày thường Xương Sườn rất bám người, cực kỳ giống cô của bảy năm trước.

Bình Luận (0)
Comment