Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1180

Chương 1180:

 

Diệp Duy nói: “Ngay từ đầu cũng nghĩ sáng sớm hôm sau từ Bắc Thành xuất phát đi Đế Đô, nhà họ Thịnh nói có thể bao máy bay đón đoàn nhà cô dâu qua, nhưng quá phiền toái, hơn nữa còn phải dậy sớm, ông bố nhà giàu mới nổi kia nhà tớ cậu cũng biết mà, cảm thấy mình trèo lên được nhà họ Thịnh có chức vị cao ở Đế Đô đã rất vui vẻ, lập tức như bán con gái đi, khom lưng cúi đầu với Thịnh Hoài Nam, cái gì cũng chịu nghe theo sắp xếp của nhà họ Thịnh”

 

Diệp Duy nói chuyện vẫn luôn tùy ý hài hước, Phó Mặc Tranh đã gặp qua ba Diệp, lúc này trong đầu có gương mặt, không tránh khỏi bị chọc cười.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Chú cũng chỉ là hy vọng cậu được gả vào gia đình có điều kiện, về sau không phải chịu khổ thôi.”

 

Diệp Duy gật gật đầu, tán đồng, “Điều này cũng đúng, ông ấy vẫn thương tớ mà. Cho nên hôn lễ cuối tuần, chúng ta trực tiếp đi từ Đế Đô, tớ đã nói chuyện xong với Thịnh Hoài Nam, không muốn tổ chức hôn lễ ở trên mặt đất mà tổ chức hôn lễ trên du thuyền, chơi một ngày. Người lớn nhà họ Thịnh cũng xem như tiến bộ, nói tôn trọng quyết định của bọn tớ”

 

Phó Mặc Tranh cảm thấy hôn lễ du thuyền cũng không tồi, rất mới mẻ.

 

Diệp Duy lại nói: “Đúng rồi, đến lúc đó hôn lễ trên du thuyền, cần phải mời bậc thầy piano cậu đây đàn mộ khúc hôn lễ cho bọn tớ”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Nhất định đàn mà”

 

Diệp Duy nói: “Cho nên thứ bảy chúng ta cùng đi Đế Đô đi, làm phù dâu, cho dù cậu không tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường thì thứ bảy cũng phải cùng tớ đi Đế Đô”

 

Phó Mặc Tranh không cự tuyệt, “Được rồi”

 

Nhưng thực tế vào thứ sáu, Phó Mặc Tranh đã một mình đi đến Đế Đô trước.

 

Đi trước một ngày, cũng không phải là vì có chuyện gì ở Đế Đô, mà là muốn một người đi trước đến đại học Đế Đô dạo thăm, cũng không quá muốn đi cùng một đám người.

 

Buổi chiều thứ sáu, sau khi Phó Mặc Tranh đến Đế Đô, tới khách sạn cất xong hành lý lập tức bắt taxi đến đại học Đế Đô.

 

Đại học Đế Đô vào thứ sáu rất náo nhiệt, người qua người lại, sinh viên đi học cũng rất nhiều.

 

Trên sân bóng rổ, một đám sinh viên nam trẻ tuổi mặc đồng phục đầu đầy mồ hôi đang đánh bóng, âm thanh đánh bóng rổ, sức sống tràn đầy bốn phía.

 

Phó Mặc Tranh ôm máy ảnh, chụp một ít ảnh trường học.

 

Bảy năm, đây là lần đầu tiên trở lại trường học cũ, năm đó cô chỉ học năm nhất ở đây, không đến một năm đã chuyển trường đi nước.

 

ngoài du học.

 

Sau này cho dù thời gian học tập ở học viện Curtis lâu hơn nhiều ở chỗ này, nhưng lại như cũ có tình cảm sâu đậm nhất với đại học Đế Đô.

 

Nơi này có bạn bè của cô, có hồi ức của cô, còn có tuổi trẻ quan trọng nhất của cô.

 

Những thứ đó dòng chảy thời gian chẳng thể cuốn.

 

Đại học Đế Đô rất lớn, sau khi cô đi hết một vòng đã hơi mệt, ngồi nghỉ chân ở ghế bên hồ, lật xem ảnh chụp.

 

Một lát sau, có một cô bé đeo chiếc cặp nhỏ màu đỏ đi tới, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Chị ơi, chị đang làm gì thế ạ?”

 

Phó Mặc Tranh ngơ ra, ngẩng đầu nhìn cô nhóc kia, cười nói: “Chị đang xem ảnh chụp”

 

“Chị ơi, em muốn cùng xem với chị, có được không ạ?” cô bé chớp.

 

chớp mắt nhìn cô, bộ dáng trắng trẻo, rất là đáng yêu.

 

“Được chứ”

 

Cô bé đeo cặp sách nhỏ ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc Tranh.

 

Phó Mặc Tranh sờ sờ đầu cô gái nhỏ, hỏi: “Sao em chỉ có một mình thế, mẹ em đâu rồi?”

 

Cô bé nói: “Mẹ đang đi làm”

 

Phó Mặc Tranh cho rằng mẹ của cô bé làm việc trong trường học.

 

“Em tên là gì vậy?”

 

“Em tên là Tiểu Đậu Nha ạ”

 

“Vậy em bao nhiêu tuổi rồi?” Phó Mặc Tranh hỏi.

Bình Luận (0)
Comment