Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1206

Chương 1206:

 

Cố Đình Xuyên ha ha cười to, hai người đùa giỡn đuổi bắt trên bãi cát hoang vắng.

 

Cả người dính đầy cát biển.

 

Chơi đến mức mệt mỏi rã rời.

 

Hai người cởi giày ra, chân trân bước trên bờ cát hoang vu.

 

Cố Đình Xuyên nói: “Bảy năm trôi qua thật vui vẻ, bảy năm này, là do tớ không tốt, không ở bên cạnh cậu.”

 

Phó Mặc Tranh cười nhẹ, nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cậu cũng có việc riêng phải làm, cậu cũng không phải cái đuôi của tớ, vốn dĩ không nhất thiết phải luôn ở cùng tớ”

 

Cố Đình Xuyên muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng, vẫn không thể không nói: “Năm đó cậu sảy thai, tớ đã tự trách mình, nếu tớ đến đại học Đế Đô làm học sinh trao đổi sớm hơn, có lẽ cậu đã không yêu Lâm Bạc Thâm, cũng sẽ không mang thai, càng không có khả năng sảy thai”

 

“Nhưng cuộc đời không có nếu như”

 

Cố Đình Xuyên nói: “Cậu có biết không, sau đó có một đoạn thời gian rất dài, tớ đã không dám gặp cậu.”

 

Phó Mặc Tranh khó hiểu: “Tại sao lại không dám gặp tớ? Cậu cũng đâu có làm chuyện gì có lỗi với tớ?”

 

Cố ĐÌnh Xuyên thành thật đáp: “Bởi vì không biết phải đối mặt với cậu thế nào, lấy thân phận là bạn nối khố, hay lấy thân phận một người theo đuổi cậu không thành”

 

“Ha ha” Phó Mặc Tranh cười thành tiếng: “Tại sao cậu lại nghĩ như thế?”

 

Thấy cô không để ý như vậy, Cố Đình Xuyên nghiêm túc nói: “Đừng cười, tớ cũng có lòng tự trọng có được không?”

 

Phó Mặc Tranh thu lại ý cười, đáp: “Đình Xuyên, cậu đã từng nghĩ rằng, trước giờ cậu không hề có tình cảm nam nữ với tớ, cậu chỉ là quen bảo vệ tớ rồi, quen việc thích một người bạn như tớ”

 

Cố Đình Xuyên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cười nhẹ nhàng nói: “Cậu tốt như vậy, sao có thể không thích được?”

 

“Nhưng chỉ là thích, thì vẫn không đủ”

 

Cố Đình Xuyên vươn tay ôm lấy bả vai cô, hai người giống như anh em bước trên bãi cát.

 

Cố Đình Xuyên nói: “Sau này tớ từng nghĩ, thực ra mối quan hệ như chúng ta mới càng dễ kéo dài lâu, cậu coi tớ là người nhà hoặc anh trai, tớ cũng coi cậu là người nhà, chúng ta có thể đi cùng nhau đến già”

 

Phó Mặc Tranh dừng bước chân lại, đôi mắt trong veo rõ ràng của cô nhìn Cố Đình Xuyên, nói: “Tớ vẫn luôn nghĩ răng chúng ta đã sớm là người một nhà rồi.”

 

Cố Đình Xuyên mở vòng tay ra: “Nào, ôm anh trai một cái, hoan nghênh anh về nước đi!”

 

Phó Mặc Tranh mỉm cười, vươn tay ôm lấy cậu ấy.

 

Tập đoàn MO, chỉ nhánh Đế Đô.

 

Trong cuộc họp cấp cao, có một áp lực nặng nề.

 

Các cấp cao của vài chỉ nhánh công ti đối mặt nhìn nhau, không có một ý kiến gì thích hợp.

 

Lâm Bạc Thâm hôm nay, đặc biệt hùng hổ dọa người, một chút liền nổ, dọa mấy vị cấp cao không dám thở mạnh.

 

“Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy dự án khu vui chơi Một Quả Cam vẫn nên tạm hoãn lại, muốn lấy được khu đất Thành Nam kia e rằng là chuyện khó.”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lạnh lùng, nhìn sang đối phương, chất vấn sắc bén: “Nhìn về Đế Đô, có khu đất nào là dễ lấy, nếu không có độ khó, chúng ta cần mở cuộc họp quyết định sao?”

 

Các vị cấp cao trên bàn hội nghị lần lượt im lặng, không dám khước từ nữa.

 

Hàn Thông gõ cửa tiến vào, thấp giọng nói nhỏ bên tai Lâm Bạc Thâm: “Ông chủ, tìm ra bà chủ đang ở cùng cậu chủ nhà họ Cố, bây giờ đến đường đua xe ở An Sơn Ánh mắt Lâm Bạc Thâm trầm xuống, lóe lên sự sắc bén.

 

Đường đua xe.

 

Chơi gì không chơi, lại chơi cái trò cược sinh mạng ấy.

 

Lâm Bạc Thâm đứng dậy, đối mặt với các vị cấp cao đang ngồi, nói: “Tôi cho mọi người thời gian ba ngày, lấy được khu đất Thành Nam, còn dự án khu vui chơi kia, thi công trong vòng một tháng.”

Bình Luận (0)
Comment