Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1218

Chương 1218:

 

Cậu ta nhớ lại khoảnh khắc xe Lâm Bạc Thâm leo qua nóc xe mình, không nhịn được mà hỏi: “Lâm Bạc Thâm, rốt cuộc anh có biết đua xe hay không?”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm không nóng không lạnh, liếc nhìn anh, nói: “Không?

 

Hoặc là nói, không thể làm ra nhiều hành động phạm quy như vậy.

 

Khóe miệng Cố Đình Xuyên run rẩy: “Vậy xe anh làm thế nào mà lao.

 

qua đỉnh đầu xe tôi được?”

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Đây là kiến thức vật lý, tôi không thể giải thích qua cho cậu trong vài câu được. Tôi chưa thực hành qua lý thuyết này, vừa rồi chỉ muốn thử xem thôi.”

 

Đây là người á?

 

Thử xem? Anh có biết vừa nãy mình suýt chút nữa đi đời nhà ma không?

 

Cố Đình Xuyên nghiến răng: “Có phải anh không sợ chết không?”

 

Lâm Bạc Thâm ánh mắt trầm sâu mà nghiêm túc, gắn từng chữ: “Không phải tôi không sợ chết, mà so với cậu, tôi càng sợ thua cuộc hơn”

 

Mãi một lúc lâu sau, Cố Đình Xuyên mới vừa lái xe, vừa hỏi: “Ngoài miệng anh nói mình yêu Đường Đậu như vậy, thì sao lúc trước còn chia tay Đường Đậu, lại vì sao mà hại cô ấy sinh non?”

 

Nhắc tới điều này, chung quy chính là một vết sẹo mãi không thể lành.

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm ảm đạm hản, cười tự giễu một tiếng, trầm giọng nói: “Chia tay là bởi vì lúc trước không đủ lớn mạnh, hại cô ấy sinh non là bởi vì không biết tình hình. Nếu tôi biết cô ấy mang thai sớm hơn, thì bất kể có ai xen vào giữa chuyện chúng tôi, tôi cũng sẽ không buông tay!

 

“Đây không phải cái cớ để anh lấy ra chia tay cô ấy”

 

“Đúng vậy” Lâm Bạc Thâm không hề phản bác.

 

Cố Đình Xuyên nói: “Lâm Bạc Thâm, nếu anh còn dám làm tổn thương Đường Đậu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”

 

Lâm Bạc Thâm cười khinh miệt: “Nếu tôi còn dám làm tổn thương cô ấy nữa thì chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình. Sai lầm khoan thẳng vào trái tim như vậy chỉ được phép mắc phải một lần.”

 

Cố Đình Xuyên nói: “Thật ra tôi vẫn luôn không hiểu, rõ ràng tôi gặp Đường Đậu trước, năm ba tuổi tôi đã quen biết cô ấy rồi. Thuở nhỏ nghịch bùn với nhau, lớn lên cùng nhau đi học, cùng nhau bị phạt, cùng nhau chơi đùa. Nhưng vì sao Lâm Bạc Thâm anh vừa xuất hiện, cô ấy đã thuộc về anh rồi? Tôi vốn cho rằng dù mình không thổ lộ, tôi và Đường Đậu cũng có thể hiểu ý mà ở bên nhau”

 

Lâm Bạc Thâm: “Tình cảm không phân biệt trước sau, không có.

 

việc trời ưu ái kẻ siêng năng”

 

Cố Đình Xuyên thả lỏng nói: “Anh nói rất đúng, tôi và Đường Đậu có lẽ thích hợp làm người nhà hơn. Thật ra sau khi lớn lên, tôi cũng phát hiện mình dường như không thể làm người yêu của Đường Đậu được.

 

Tuy rằng thời gian tôi quen biết cô ấy rất sớm, thời gian làm bạn cũng lâu, nhưng có vẻ tôi vẫn chưa hiểu biết hết về cô ấy”

 

Lâm Bạc Thâm không cho là đúng: “Đó chỉ là cái cớ của việc không đủ thích. Chẳng qua cậu không quá để ý đến cô ấy mà thôi.”

 

Cố Đình Xuyên cười một cái: “Anh nói giống hệt Đường Đậu. Đường Đậu cũng nói, thích của tôi với cô ấy cũng giống như tình cảm bạn bè, không phải tình yêu nam nữ. Có điều dù có như vậy, tôi cũng là trúc mã của cô ấy, đã được coi như một nửa anh trai rồi. Nếu anh còn dám bắt nạt cô ấy, nắm đấm của tôi cũng có thể giống như hôm nay, đập thẳng lên mặt anh”

 

Cố Đình Xuyên bằng tuổi Phó Mặc Tranh, nhỏ hơn Lâm Bạc Thâm bảy tuổi.

 

Ở trong mắt Lâm Bạc Thâm, Cố Đình Xuyên chẳng qua cũng chỉ là một người trẻ thẳng tính mà thôi.

 

Từ nhỏ Cố Đình Xuyên đã sống sung túc, những gì trải qua thời niên thiếu khác hoàn toàn Lâm Bạc Thâm. Bất luận về tuổi, hay tâm trí, đều không thành thục sâu rộng như Lâm Bạc Thâm.

 

Cố Đình Xuyên vẫn còn dư âm trận đấu vừa rồi, nói: “Có điều da mặt anh cũng đủ dày đấy, còn nghĩ ra cách chặn đầu xe tôi, để tôi đẩy xe anh tới đích”

 

Lâm Bạc Thâm hơi nhếch môi mỏng, không nói gì.

 

Mãi đến khi Cố Đình Xuyên chạy tới chân núi, Lâm Bạc Thâm xuống xe, đi về phía xe của mình.

 

Cố Đình Xuyên cũng xuống khỏi chiếc xe đua kia, đứng dưới đêm trăng, không hề khách sáo mà cảnh cáo: “Nhớ kỹ lời tôi đấy, còn dám bắt nạt Đường Đậu thì xem tôi xử anh thế nào!”

Bình Luận (0)
Comment