Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1234

Chương 1234:

 

Có lẽ là điện thoại công việc.

 

Cô nhận máy: “Alo, xin chào.”

 

“Alo, chào cô, xin hỏi cô là nhà dương cầm Momo phải không?”

 

“Là tôi”

 

“Chào cô Momo, chào cô chào cô, tôi là bộ phận truyền thông của tập đoàn Kỳ Lân, trước đó đã liên lạc với cô, chúng ta có một buổi tiệc thương mại vào tối nay, muốn mời cô tới tham gia một lúc, cô xem…”

 

Đối phương còn chưa dứt lời, điện thoại bên tai Phó Mặc Tranh đã bị Lâm Bạc Thâm tiện tay lấy mất.

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Xin lỗi cô, hiện tại Momo đang không khỏe, trong thời gian ngắn không thể tham gia bất kỳ hoạt động hay trình diễn gì, cảm ơn cô”

 

Nói xong, anh cúp máy.

 

Phó Mặc Tranh: “… Tôi không khỏe khi nào, tôi rất khỏe”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn cô rồi nói: em”

 

“Có một chuyện anh muốn nói rõ với Sau đó, Lâm Bạc Thâm đứng dậy đi tới thư phòng: “Em ăn cháo.

 

trước đi, anh đi lấy ít đồ.”

 

Ba phút sau, Lâm Bạc Thâm cầm hai bản hợp đồng từ thư phòng đi xuống.

 

Phó Mặc Tranh nhìn tài liệu trên bàn rồi nhíu mày: “Đây là cái gì?”

 

“Hợp đồng người đại diện”

 

Phó Mặc Tranh nghỉ ngờ lật hợp đồng qua lại, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chỗ ký tên.

 

Bên A: Phó Mặc Tranh Bên B: Lâm Bạc Thâm.

 

Phía dưới còn có con dấu đỏ của công ty, là tập đoàn MO.

 

“Tôi chưa từng ký bản hợp đồng này”

 

Phó Mặc Tranh kinh ngạc nhìn tài liệu, ba chữ Phó Mặc Tranh kia giống hệt như nét chữ của cô, đặc biệt là chữ “Mặc” đó, bởi vì cô lười nên hay viết bốn nét thành ba nét.

 

Đây đúng là chữ viết của cô rồi, nhưng mà cô hoàn toàn không có ấn tượng là mình từng ký một bản hợp đồng như vậy.

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm chân thành nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tối qua nửa đêm em tỉnh ngủ đã ký đấy, anh có hỏi ý kiến của em, em đồng ý cả”

 

“.. Lâm Bạc Thâm, anh lừa tôi?”

 

Lâm Bạc Thâm đứng dậy, anh khế cười đưa bàn tay lớn ra trước mặt cô, anh nói: “Bạn Phó à, làm quen lại nhé, anh tên là Lâm Bạc Thâm, từ giờ anh chính thức là người đại diện của em, sau này mong em chỉ giáo nhiều hơn”

 

Phó Mặc Tranh cầm lấy bản hợp đồng kia, khóe miệng giật một cái.

 

Cô nói: “Nếu tôi là bên A thì có quyền hủy hợp đồng chứ?”

 

Phó Mặc Tranh nói: “Trang thứ ba điều 67 trong hợp đồng có giải thích”

 

Phó Mặc Tranh lật ra nhìn lướt qua: “Trong trường hợp chưa trưng cầu ý kiến của bên B, nếu bên A cố ý hủy hợp đồng sẽ bị xử lý tội vi phạm hợp đồng, phí bồi thường là ba mươi lăm ngàn tỉ…”

 

Sau khi Phó Mặc Tranh đếm hết số 0 trong dãy số, xác định là mình không hề nhầm, cô trừng mắt nhìn Lâm Bạc Thâm: “Ba mươi lăm ngàn tỉ? Lâm Bạc Thâm, anh chơi trò gì vậy?”

 

Lâm Bạc Thâm đi tới phía sau cô, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ.

 

nhắn tức giận của cô, cười khẽ nói: “Mặc Bảo, thương nhân thì phải gian. Nhưng mà trong lòng anh không hề có âm mưu gì cả, ít nhất là đối với em, anh không đành lòng”

 

“Lâm Bạc Thâm, đây là hành vi lừa dối. Tôi có thể kiện anh tội lừa đảo”

 

“Tối qua trong biệt thự chỉ có hai người chúng ta, trong phòng không có camera, không có máy ghi hình, em có cách nào chứng minh hợp đồng này không phải do em ký chứ?”

 

Phó Mặc Tranh thấy anh đã tính toán trước rồi, giờ còn lý sự.

Bình Luận (0)
Comment