Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1241

Chương 1241:

 

“Ngon lắm” – Phó Mặc Tranh chớp chớp mắt, ngây thơ hồn nhiên, biểu hiện này càng làm anh đau lòng.

 

“Vậy nói mẹ mua nhiều thêm một chút để tủ lạnh”

 

“Không cần đâu, con với Mặc Hằng ăn không hết.”

 

“Con thích là được lãng phí cũng không sao”

 

“Cha đúng lúc nào cũng chỉ biết cưng chiều chị thôi” – Phó Mặc Hằng bĩu môi.

 

Khi Mộ Vi Lan nhìn thấy bước vào phòng, vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc.

 

“Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không?”

 

Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan vào lòng, ánh mắt anh nhìn qua cửa sổ trong suốt, nơi mà cha anh cùng hai đứa con đang ngồi hóng gió.

 

“Vi Lan, những gì em sắp nói về Đường Đâu có thể khiến em bị sốc, em phải thật bình tĩnh để nghe”

 

Nửa giờ sau, Mộ Vi Lan che miệng và khóc trong vòng tay Phó Hàn Tranh.

 

Anh vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi: “Đừng khóc, đừng để bọn trẻ phát hiện”

 

Mộ Vi Lan hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Em cứ tưởng nó lớn lên rồi trường thành ít nói. Em chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Đậu sẽ bị trầm cảm nặng. Hàn Tranh, chúng ta nên làm gì đây, phải làm sao để giúp con mình đây anh?”

 

“Nhất định sẽ có cách. Đây không phải là bệnh nan y, chỉ cần có kiên nhẫn, nhất định có thể chữa khỏi”

 

“Cắt cổ tay tự tử, lúc đó, chúng ta còn không ở bên cạnh nó, một mình nó làm sao sống sót?”

 

“Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta cần tìm ra nguyên nhân khiến Đường Đâu trầm cảm”

 

Trái tim Mộ Vi Lan run lên, cô nghĩ tới một người: “Không phải là vì Lâm Bạc Thâm chứ? Nhưng hai đứa nó đã chia tay 8 năm rồi. Lúc chúng ta đưa Đường Đầu đi phá thai, nó cũng không có ý nghĩ tự sát mà. Hay là nó vẫn chưa quên được cậu ta?”

 

“Đường Đậu ra nông nổi hôm nay hơn chín phần là vì chuyện tình cảm với Lâm Bạc Thâm” – Anh thở dài.

 

“Tại sao chứ? Lúc đó nó còn không sao hết, tại sao vừa sang Mỹ đã có chuyện. Hàn Tranh, năm đó chúng để hai đứa nó chia tay là sai rồi sao?” – Mộ Vi Lan tự trách – “Lúc đó chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho.

 

Đường Đậu mà thôi”

 

“Mọi chuyện có lẽ còn phải chờ anh đi gặp Lâm Bạch Thâm. Anh biết được, cậu ta và Đường Đậu gần đây gặp nhau rất nhiều lần”

 

“Rốt cuộc là phải làm sao mới giúp con gái đáng thương của chúng ta chữa bệnh đây…

 

Trong khi hai người đang nói chuyện, Phó Mặc Hằng đi ngang qua và nhìn thấy cha mẹ cậu vẻ mặt đều nặng nề như thế, không khỏi tò mò.

 

“Cha, mẹ, hai người đang nói gì vậy?”

 

“Chuyện người lớn, con đi chơi đi” – Hàn Tranh lườm cậu.

 

“Mẹ, mẹ nói con nghe đi.”

 

Mộ Vi Lan nén đau thương, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi lung tung”

 

“Không phải cha sắp phá sản đó chưa?”

 

“Thăng nhóc này, muốn chết phải không?” – Hàn Tranh thật sự muốn đánh thằng con tỉnh nghịch này.

 

Đợi Phó Mặc Hằng đi rồi Mộ Vi Lan lại khóc tiếp: “Em sợ sẽ có lúc mình không khống chế được cảm xúc khi nhìn các con, bây giờ nghĩ tới Đường Đậu trái tim em rất đau”

 

Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan vào lòng vỗ về.

 

Đế Đô, trong một quán cà phê yên tĩnh, một nam một nữ ngồi trong góc khuất.

 

Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, mang một chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, khuôn mặt không được vui vẻ cho lắm.

 

Lâm Boshen liếc nhìn túi xách của người phụ nữ, cười nhẹ, phong thái tao nhã, mở di động đưa ra một tấm ảnh, đẩy tới trước mặt bà Ngụy.

 

“Bà Ngụy, chiếc túi này của bà ông Ngụy cũng đã đưa một chiếc túi tương tự cho một người phụ nữ khác vào tuần trước”

Bình Luận (0)
Comment