Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1310

Chương 1310:

 

Phó Mặc Tranh chính thức ở lại đêm đầu tiên tại biệt thự của Lâm Bạc Thâm trên đường Nguyệt Hồ. Hôm nay hai người sẽ ngủ chung giường.

 

Lâm Bạc Thâm đi tắm cho Xương Sườn, sau khi rửa sạch sẽ mới đặt nó lên giường. Phó Mặc Tranh có làn da nhạy cảm và dễ bị dị ứng với những thứ không sạch sẽ, bao gồm cả khói bụi trong không khí, vì vậy Lâm Bạc Thâm rất chú ý đến việc vệ sinh bé mèo Xương Sườn nhà mình, anh biết Phó Mặc Tranh luôn thích thân mật với nó. Vào lúc này, Xương Sườn đã được tắm rửa sạch sẽ thơm mát và lọt vào vòng tay ấm áp của Phó Mặc Tranh .

 

Lâm Bạc Thâm đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm và nhìn thấy một người và một mèo đang ăn vặt. Phó Mặc Tranh ăn một chút thì liền nhồi một ít vào miệng Xương Sườn. Trên giường còn có một cuốn truyện cổ tích để giải trí. Bức tranh này thật ấm áp làm sao. Trái tim Lâm Bạc Thâm đã trống rỗng từ lâu, giờ phút này đây lại được lấp đầy một lần nữa.

 

Anh bước đến, nằm xuống giường, đặt Phó Mặc Tranh ôm vào trong ngực, cầm cuốn truyện cổ tích Andersen lên và hỏi: “Em có muốn nghe truyện cổ tích không?”

 

Phó Mặc Tranh không thể ngủ được. Cô nghĩ nghe một chút truyện trước khi ngủ có lẽ cô sẽ ngủ tốt một chút: “Ừm”, cô đáp.

 

Lâm Bạc Thâm lật qua mục lục, liếc vài cái rồi chọn một câu chuyện: “Cô bé bán diêm?”

 

Phó Mặc Tranh gối đầu lên ngực anh, có chút mệt mỏi, nhưng không buồn ngủ, trả lời “Ừm”

 

Sau khi Lâm Bạc Thâm kể xong “Cô bé bán diêm”, cô gái trong vòng tay vẫn đang chăm chú nhìn anh với đôi mắt to trong veo, không hề có dấu hiệu buồn ngủ.

 

Lâm Bạc Thâm ôm cô, cúi đầu hôn một cái ở chiếc cổ nhỏ xinh xắn, lại lật vài trang: “Công chúa ngón cái, có muốn nghe không?”

 

Phó Mặc Tranh ôm lấy Xương Sườn mập mạp, cười nói: “Được”

 

Sau đó, Lâm Bạc Thâm lại kể về “Công chúa hạt đậu” và “Con gái của biển”, rồi không biết đã bao lâu, Phó Mặc Tranh dựa vào vòng tay anh, trở mình, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực anh, ngủ thiếp đi.

 

Xương Sườn thông minh cũng nhảy khỏi cánh tay cô, Lâm Bạc Thâm khép lại truyện cổ Andersen, đặt sách qua một bên trong hộc tủ, nhẹ nhàng kéo chăn bông, đắp lên. Rồi tắt đèn và ôm cô ấy cùng nhau ngủ.

 

Lâm Bạc Thâm liếc nhìn đồng hồ điện tử ở một bên, rạng sáng một chút. Mặc dù cô ấy ngủ không coi là sớm, nhưng cũng may không phải là đến ba, bốn giờ sáng mới ngủ. Ngủ thiếp từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa tỉnh đã là tiến bộ rất nhiều rồi. Lâm Bạc Thâm không còn yêu cầu nào đối với cô nữa, vậy là anh vui rồi. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

 

Một đêm đó, coi như đã có một giấc ngủ ngon.

 

Tuy nhiên, vào lúc ba giờ rưỡi sáng, Phó Mặc Tranh thức dậy một lần và cô nghịch điện thoại di động một lúc, nhưng bị Lâm Bạc Thâm tịch thu. Sau nghe thêm một câu chuyện ngắn nữa, Mặc Tranh chán nản mới chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

 

Chín giờ ba mươi phút sáng hôm sau, Lâm Bạc Thâm kéo Phó Mặc Tranh ra khỏi giường.

 

Mặc dù buổi sáng lúc Phó Mặc Tranh dậy tính tình có nóng nảy và mặc kệ Lâm Bạc Thâm ra sao, thì anh vẫn cố gắng đem bữa sáng nhét vào miệng cô.

 

Sữa bò, uống nửa cốc, bánh mì nướng phủ mứt dâu tươi, buộc phải ăn hai lát, hai miếng trứng rán, và phần còn lại Lâm Bạc Thâm ăn. Trứng gà luộc thì Phó Mặc Tranh không muốn ăn vì nó quá nhạt. Lâm Bạc Thâm nấu trứng luộc trong nước trà, rất thơm, nhưng cô ấy cũng chỉ ăn lòng trắng trứng, Lâm Bạc Thâm ăn phần lòng đỏ trứng mà cô để lại.

 

Ăn sáng xong, cô được Lâm Bạc Thâm kéo đi chạy bộ sớm.

 

Một đường đi một nửa kéo, một nửa chạy.

 

Cô ấy nói rằng xương rất đau, và cô ngồi xổm bên đường thở hổn hển không chịu đi.

 

Lâm Bạc Thâm không biết làm sao, đành khom lưng xuống cõng cô.

 

Phó Mặc Tranh nhoài người trên lưng Lâm Bạc Thâm và được anh cõng lên.

 

Người dì bán hàng ăn sáng sáng sớm bên đường thấy hai người này mấy lần cười trêu: “Cô gái chạy bộ mà cũng phải để chồng cõng thế kia, vậy thì chạy làm gì?”

 

Lâm Bạc Thâm có chút xấu hổ, đem người trên lưng nằm ngửa lên nói: “Cô ấy bị đau xương”

 

Lời giải thích có vẻ vô lực. Thật ra Lâm Bạc Thâm vốn cũng không thèm giải thích mà chỉ là anh thuận miệng nên nói mà thôi.

 

Trên đường đi, hai người bọn họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường. Chủ yếu là do Lâm Bạc Thâm quá đẹp trai ngay cả khi anh chỉ mặc bộ đồ thể thao bình thường, nhưng như vậy lại khiến Lâm Bạc Thâm đặc biệt bắt mắt, hơn nữa việc một người bạn trai đặc biệt mạnh mẽ như Lâm Bạc Thâm đây cõng bạn gái trên lưng, không khỏi thu hút rất nhiều người ghen tị.

Bình Luận (0)
Comment