Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1329

Chương 1329:

 

Mộ Vi Lan nhịn không được, che miệng lại, đỏ cả mắt.

 

Phó Hàn Tranh thở dài, đứng bên ngoài nhìn Phó Mặc Tranh trong phòng bệnh, nói với Lâm Bạc Thâm: “Tiểu Đường Đậu từ nhỏ đã sợ tiêm và uống thuốc, đây có lẽ là đợt bệnh nặng nhất trong đời nó, là tại cậu Lâm Bạc Thâm. Có biết vì sao tôi lại không giết cậu không?”

 

Lâm Bạc Thâm không hề tức giận, nhẹ nhàng trả lời: “Giữ lấy cháu, cho em ấy phần đời còn lại”

 

Giọng của Phó Hàn Tranh hơi run lên, nhưng lại gay gắt nói: Lâm Bạc Thâm, tôi không cho phép cậu phụ lòng nó một lần nào nữa”

 

“Đối với nhà họ Phó, Phó Mặc Tranh là bảo bối, đối với Lâm Bạc Thâm cháu, Phó Mặc Tranh, là mạng sống của cháu”

 

Phó Hàn Tranh hơi giật mình.

 

Lâm Bạc Thâm nhìn Phó Hàn Tranh, nước mắt rơi xuống, nhưng khóe mắt lại mang ý cười.

 

Không bao giờ phụ lòng cô nữa.

 

Yêu cô, là điều tuyệt vời nhất mà anh từng làm trong đời, vinh dự tột cùng.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh tỉnh lại liền bị Lâm Bạc Thâm bế ra khỏi bệnh viện.

 

Phó Mặc Tranh ôm lấy cổ anh, có chút khó hiểu hỏi: “Mấy ông bác sĩ kia không phải bắt em năm viện sao?”

 

Lâm Bạc Thâm đáp: “Anh không cho phép em nằm viện nên bọn họ cũng không dám yêu cầu”

 

Phó Mặc Tranh gật gù: “Bọn họ cũng có lúc nghe lời như vậy.”

 

Lâm Bạc Thâm hạ tầm mắt xuống, liếc nhìn cánh tay bị thương đã được quấn trong đống gạc dày nói: “Đây là bệnh viện của anh đương nhiên do anh có quyền, anh nói một bọn họ chắc chắn không dám nói hai”

 

Phó Mặc Tranh cong môi: “Trong mắt các bác sĩ, tự cứa tay bản thân là hành vi bệnh hoạn, họ chắc chắn sẽ không nghe theo em”

 

Thấy dáng vẻ phản đối của cô ấy, tâm trạng nặng nề của Lâm Bạc Thâm nhẹ nhàng thả lỏng không ít.

 

Lâm Bạc Thâm thâm trầm cười nhẹ nhìn người đang ở trong lòng cảm thấy vô cùng lãng mạn, nhưng cũng chỉ có như vậy.

 

Bế cô ấy lên xe.

 

Phó Mặc Tranh dựa vào lòng anh, thản nhiên hỏi: “Có phải em đã dọa Duy Duy bọn họ rồi?”

 

Lâm Bạc Thâm vuốt ve mái tóc dài của cô, cúi đầu xuống hôn: “Bọn họ đều là bạn tốt của em, sao lại sợ em chứ”

 

Phó Mặc Tranh không nói thêm gì nữa nhẹ nhàng dựa vào vòng tay âu yếm của Lâm Bạc Thâm nhắm mắt lại mệt mỏi nói: “Em buồn ngủ”

 

Lâm Bạc Thâm ôm lấy cô: “Ngủ đi”

 

Sau khi Phó Mặc Tranh chìm vào giấc ngủ, bàn tay Lâm Bạc Thâm vân luôn không ngừng vuốt ve cánh tay đã bị băng lại của cô, ánh mắt đầy xót xa.

 

Về đến nhà, Lâm Bạc Thâm bế cô lên lầu, vừa đặt cô xuống chiếc giường lớn, Phó Mặc Tranh đã tỉnh dậy.

 

Bàn tay nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh gãi nhẹ vào tay Lâm Bạc Thâm nói: “Bạc Thâm, chúng ta đi Đế Đô tìm Tiểu Đậu Nha đi”

 

Lần này, Lâm Bạc Thâm không lấy cớ bận rộn nữa mà đồng ý ngay nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta đi Đế Đô tìm Tiểu Đậu Nha được không nào?”

 

“Thật sao?” Cô ấy vui vẻ nói “Thật”

 

Lâm Bạc Thâm ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ấy nói: “Nhìn thấy Tiểu Đậu Nha rồi chúng ta đi đại học Đế Đô rồi ở lại căn hộ Lục Thành hai đêm được không?”

 

Phó Mặc Tranh cười híp mắt đáp: “Được!”

 

Đã lâu lắm rồi cô không đi ra ngoài thư giãn, Lâm Bạc Thâm nói ra kế hoạch này thật sự rất đúng ý cô.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Bạc Thâm thu dọn một số hành lý đơn giản rồi cùng Phó Mặc Tranh đi Đế Đô.

Bình Luận (0)
Comment