*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Vi Lan ngủ rất lâu, lúc cô lật người giơ tay ra vô thức sờ gối bên kia thì thấy trống không.
Cô mở mắt ra, Phó Hàn Tranh vẫn chưa ngủ sao?
Người đàn ông vừa mới từ phòng sách trở về, nhìn thấy cô có chút mơ hồ, anh lật chăn nằm lên giường kéo cô vào trong lòng mình.
Chắc là do mặc quần áo ngủ xong lại ở trong phòng sách một dạo lâu cho nên ngực của Phó Hàn Tranh có chút hơi lạnh. Nhưng Mộ Vi Lan vẫn muốn ôm anh, cô rúc vào trong lồng ngực hơi lạnh của người đàn ông, ngửi mùi thơm thanh mát trên cơ thể của anh. Cô lẩm bẩm hỏi: “Anh đi đâu vậy?"
Ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, Mộ Vi Lan hơi nhăn mày: “Nửa đêm sao còn đi hút thuốc?"
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, một tay anh đặt lên vai cô, tay còn lại giữ lấy eo cô: “Cơn nghiện thuốc tái phát cho nên ra ban công hút hai điếu."
Nửa đêm tỉnh dậy đi hút thuốc thì có chút kì lạ, nhưng mà giọng nói của Phó Hàn Tranh rất tự nhiên, không thể tìm ra bất cứ sai sót nào. Mộ Vi Lan giơ tay lên vòng lên cổ anh, căn dặn một câu: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe."
Giọng nói của cô giống như những người vợ nhỏ bình thường vậy, dịu dàng mềm mại, cũng rất ngoan ngoãn hiền lành.
Trái tin Phó Hàn Tranh hơi run rẩy, anh cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô rất lâu. Cuối cùng mới "Ừm" một tiếng, bàn tay đặt ra sau đầu cô, ép đầu cô vào lòng mình: “Anh không hút nữa."
Mộ Vi Lan tỉnh lại cho nên nhất thời cũng không ngủ được nữa, ngón tay trỏ vô thức vẽ vòng tròn lên trên ngực của anh, đôi mắt long lanh nhìn yết hầu gợi cảm hơi nhô lên của anh.
Tuy rằng chuyển động nhỏ bé này không đáng kể, nhưng hàng lông mi dài đen của cô nhìn yết hầu của anh không chớp, nên người đàn ông giơ tay ra nắm lấy bàn tay đang nghịch loạn của cô:
"Tiểu Lan, em làm gì vậy?"
Yết hầu của người đàn ông cử động lên xuống, đôi mắt đen nháy nghi ngờ nhìn người con gái ở trong lòng.
Mộ Vi Lan vô tội nói: “Không làm gì cả, chỉ là em không ngủ được.”
Phó Hàn Tranh ôm cô lật người lại, giọng nói khàn khàn, ánh mắt của trầm xuống: “Không ngủ được thì làm chuyện khác."
Người con gái ở trong lòng vẫn chưa kịp phản ứng xem anh muốn làm gì, cô có chút tò mò hỏi: “Làm cái gì cơ?"
“Làm những chuyện khi yêu người ta làm."
Phó Hàn Tranh không biết lúc nào đã cởi hết quần áo ngủ của cô ra, cô cảm thấy hơi lạnh nên chỉ có thể rúc vào trong lòng anh. Lúc bờ môi bị anh chiếm giữ, Mộ Vi Lan hơi nhăn mày lẩm bẩm: “Muộn lắm rồi..."
“Ừm, làm mệt rồi thì ngủ ngon."
Lúc trước Mộ Vi Lan không biết cái gì gọi là tình dục, lúc ở cùng với Giản Triết thì cô vẫn còn nhỏ tuổi rất phản đối loại chuyện này. Ngay cả hôn cũng chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Nghiêm túc mà nói thì đó không được tính là hôn. Nhưng mà sau khi ở cùng với Phó Hàn Tranh, cô mới hiểu thế nào gọi là tình dục.
Nhưng tình dục, chính là tình, cũng chính là dục. Hai người có thể ở với nhau, cũng có thể bỏ nhau. Cô không thể nhìn rõ trái tim Phó Hàn Tranh, càng không biết rõ anh đối với cô là tình hay chỉ là nhu cầu sinh lý.
Chỉ là, điều này không quan trọng nữa rồi, anh có yêu cô hay không, có coi cô là Kiều Tang hay không, Mộ Vi Lan cũng không muốn lãng phí thời gian để làm rõ điều đó nữa rồi. Bời vì, không lâu sau cô sẽ rời xa Phó Hàn Tranh.
Nghĩ tới đây, Mộ Vi Lan đột nhiên chủ động đáp trả lại người đàn ông. Cánh môi mềm mại của cô hôn lên sống mũi cao của anh, bờ môi, cắm... Khi hôn tới yết hầu, cô hơi hé miệng ra nhẹ nhàng cắn nó.
Người đàn ông hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt lấy eo cô, nhăn mày thấp giọng hỏi bên tai cô: “Không muốn ngủ hả?"
Mộ Vi Lan chớp mắt với anh: 'Muốn ngủ, chỉ là muốn ngủ cùng anh... A.."
Lời của cô vẫn còn chưa nói xong, đã bị Phó Hàn Tranh chặn lấy miệng.
Người đàn ông dùng lực hôn lên môi cô, hơi thở có chút nặng nhọc. Anh nhìn chằm chằm cánh môi bị hôn sưng đỏ của cô: “Lúc trước em yêu đương cũng không kiềm chế như vầy hả?"
Mộ Vi Lan chớp mắt: “Không làm thì thôi, em đi ngủ đây."
Cô nắm tay thành nắm đấm đấm mấy cái lên vai anh, làm tư thế đẩy anh ra. Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, giọng nói vừa chiều chuộng vừa bá đạo: “Về sau chỉ được mất kiềm chế ở trước mặt anh."
Mộ Vi Lan cảm thấy trong lòng như có một cây kem đang tan chảy, ngọt ngào. Cô cong khóe môi lên cười, hai má lúm đồng tiền xuất hiện. Cánh tay mảnh khảnh của cô quấn lên cổ anh, một bên vừa đáp lại anh, một bên vừa lẩm bẩm nói: “Em cũng chỉ mất kiềm chế trước anh thôi..."
Mộ Vi Lan không có kinh nghiệm với người đàn ông khác, nhưng mà Phó Hàn Tranh trên phương diện này từ trước tới giờ rất mãnh liệt. Người đàn ông cực kỳ bền bỉ, Mộ Vi Lan bị anh giày vò lăn qua lăn lại, nhưng mà phó Hàn Tranh của tối nay rất dịu dàng kiên nhẫn, cẩn thận không giống như đang làm tình. Thậm chí Mộ Vi Lan còn muốn anh làm nhanh một chút, mạnh một chút, nhưng mà nghĩ tới đứa bé ở trong bụng cô lại chịu đựng.
Không biết có phải do liên quan tới mang thai hay không, Phó Hàn Tranh chỉ ôm cô làm một lần, cô đã có chút mệt mỏi rồi.
Phó Hàn Tranh từ phòng tắm đem ra một chiếc khăn ấm. Mộ Vi Lan mệt tới mức ngón tay cũng không muốn động, nằm ở trên giường để Phó Hàn Tranh lau sự khó chịu giữa hai chân cho cô.
Đợi người đàn ông nằm vào trong chăn, Mộ Vi Lan rúc vào trong lòng anh, gương mặt vùi vào cổ anh, lẩm bẩm nói: “Ngoài anh ra, em chỉ yêu đương với Giản Triết. Nhưng mà lúc đó em vẫn ngây thơ không để ý tới cảm xúc của nam nữ. Có lẽ cũng bởi vì chuyện này cho nên Giản Triết mới bị Thẩm Uyển Yêu cướp mất.”
Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống nhìn cô, nghe khẩu khí cảm thán của cô, anh mới nửa nghiêm túc nửa đùa nói: “Em tiếc à?"
Mộ Vi Lan cố tình nói: “Tất nhiên là tiếc rồi. Nếu như không phải do Thẩm Uyển Yêu, thì bây giờ em và Giản Triết đã kết hôn rồi.
Lời vừa nói xong thì trên eo bị một bàn tay giữ lấy, người đàn ông có vẻ không vui.
Mộ Vi Lan nghiêng gương mặt hôn lên khóe môi anh, an ủi nói: “Thực ra không có Thẩm Uyển Yêu thì em và Giản Triết cũng sẽ không kết hôn. Giản Triết sẽ không bao giờ chấp nhận một người vợ mang thai hộ cho người khác."