Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 269

Ánh mắt của Phó Hàn Tranh tối lại. Anh trai lớn?

Nghe ngữ khí của Mộ Vi Lan, dường như đối với người đã cứu cô kia, vẫn rất nhung nhó? “Cứu em xong, cũng không để lại tên, chứng minh người ta không muốn bị em quần lấy.”

Phó Hàn Tranh giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt cũng điềm tĩnh, Mộ Vi Lan buồn cười nhìn anh, “Hàn Tranh, không phải anh... đang ghen đấy chứ?"

Sau khi Mộ Vi Lan đánh răng xong, lại được Phó Hàn Tranh bể lên, đi ra khỏi phòng tăm.

Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, rất là thản nhiên nói: "Anh ghen cái gì chứ?" “Ghen cái người cứu em kia ấy, nếu lúc đó người đó để lại tên, nói không chừng em còn nảy sinh tình cảm với anh ấy thì sao.

Phó Hàn Tranh không cho là đúng, "Người ta cứu em, chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, chắc là không thích em, sợ em quấn lấy."

Mộ Vi Lan nhếch mép, tuy cô có vẻ bề ngoài không khiến người khác kinh ngạc, nhưng cũng gọi là thanh toát, đến nỗi doạ người ta chạy mất như thế ư? “Nếu em đã không xinh đẹp như vậy, thì sao anh lại thích em?" “Lúc đó không nhìn rõ, đợi đến lúc nhìn rõ, thì đã không kịp trả lại hàng rồi.”

Rõ ràng không phải lời nói tốt đẹp gì, càng không phải lời tình ý gì, nhưng nghe trong tại của Mộ Vi Lan, lại vô cùng dễ nghe.

Tình yêu đẹp nhất, không phải là một người mù, một người ngốc sao.

Mộ Vi Lan dựa vào trong lòng anh, nhớ lại vụ hoả hoạn của mười năm trước, nói: “Năm đó nếu không phải ân nhân cứu mạng kia, thì em sớm đã bị lửa thiêu cháy rồi, càng không thể gặp được anh. Em nghĩ, nếu có một ngày, em gặp lại anh ấy, nhất định phải cảm ơn anh ấy."

Phó Hàn Tranh hỏi: “Sao lại xảy ra hoả hoạn vậy?” “Năm đó, em mới 14 tuổi, lúc đó, Thẩm Thu đã gả cho bố em rồi, những ngày tháng ấy, bố em ra nước ngoài công tác, trong nhà chỉ có một người lớn là Thẩm Thu, mấy người giúp việc cũng trở về quê để thăm người thân, lúc đó em còn nhỏ, ít kinh nghiệm, Thẩm Thu đưa Thẩm Uyển Yêu ra ngoài dã ngoại, em ở nhà một mình, không biết là thế nào, đột nhiên lại dậy lửa. Sau đó em lớn, nghĩ lại chuyện này, em cứ cảm thấy, vụ hoả hoạn đó, là một tay Thẩm Thu tạo ra.

Trong giọng nói của Mộ Vi Lan, có chút buồn bã, Phó Hàn Tranh chìa tay ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô, khàn giọng nói: "Đều đã qua rồi, bây giờ em là bà chủ Phó, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa.

Mộ Vi Lan cong môi, ngửa mặt lên nhìn anh, "Vậy nếu anh bắt nạt em thì sao?" “Anh cũng không được.”

Phó Hàn Tranh nằm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên cạnh môi hôn.

Mộ Vi Lan ngâm nga một tiếng, cố ý nói: “Nhưng Phó Hiệu sẽ bắt nạt em.”

Vốn dĩ, Mộ Vi Lan chỉ là đùa một chút, nhưng lại không ngờ rằng, Phó Hàn Tranh lại xem là thật.

Người đàn ông chau mày, ánh mắt sâu lắng nhìn cô, hạ thấp giọng nói: “Tiểu Lan, anh không muốn nói lời xin lỗi với em nữa, nhưng ngoài nói xin lỗi ra, dường như anh cũng bất lực, anh chỉ có thể cố gắng giữ cho tâm trạng của mình được ổn định, không để cho Phó Hiệu xuất hiện nữa, nhưng anh."

Phó Hàn Tranh vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan liền giơ ngón tay trỏ trắng nõn lên, đặt lên môi của anh, “Em chỉ đùa chút thôi, em khôgn trách anh, mắc bệnh cũng không phải chuyện anh muốn, cho dù Phó Hiệu bắt nạt em, em cũng sẽ tha thứ cho anh ta, bởi vì, Phó Hiệu kể cả có xấu như thế nào, anh ta cũng là một bộ phận trong cơ thể của anh. Bác sĩ Giang từng nói, mỗi người mắc bệnh phân liệt nhân cách, đều sẽ không vô duyên vô cớ phân liệt ra một nhân cách có tính cách khác, xuất hiện nhiều loại nhân cách, là bởi vì khi tổn thương và áp lực của một người không có nơi nào để trút ra, không có cách nào để chấp nhận, thì sẽ đem sự giày vò bỏ vào nhân cách của ý nghĩ chủ quan, vì thế, Phó Hiệu là người anh tạo ra, anh ta xuất hiện, chắc chắn có lí do của anh ta, chúng ta tìm được gốc rễ, rồi hoá giải anh ta, được không?"

Phó Hàn Tranh ảnh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Cái cô gái 24 tuổi ở trong lòng anh này, hình như đột nhiên trưởng thành rồi, cũng chín chắn hơn rất nhiều.

Cho dù Mộ Vi Lan từng trải qua gia cảnh sa sút, nhưng cô có 24 tuổi, ở trước mặt Phó Hàn Tranh, vẫn là một cô gái nhỏ bé non nớt ít từng trải.

Anh không ngờ được rằng, sẽ có một ngày, người an ủi anh, vỗ về anh, lại là một cô gái kém hơn anh bất luận về phương diện từng trải hay là kiến thức.

Trong lòng Phó Hàn Tranh, rất ấm rất ấm, tảng băng sâu không thấy đáy kia, dường như đã được rung hoà một chút chút. “Tiểu Lan.”

Trán của Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng chống lên trán của cô, than thở nói: "Tại sao em không xuất hiện trước mặt anh sớm hơn một chút chứ?”

Mộ Vi Lan cười, trêu chọc nói: “Nếu như sớm hơn một chút, có lẽ anh không thích em, lúc quá sớm, em vẫn chưa quá hiểu chuyện, có lẽ anh sẽ cảm thấy, em chũng chỉ là một đứa trẻ con chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài mà thôi, nhưng em nhìn anh, nói không chừng cũng chỉ cảm thấy anh là một ông chú anh tuấn nhưng không thể có bất kì đồng cảm nào với em mà thôi.” “Ông chú?” Phó Hàn Tranh nhếch mép, “Anh làm gì già như thế chứ?"

Mộ Vi Lan hít một hơi sâu, chìa tay ôm lấy cổ của anh, vùi đầu vào trong cổ của anh, lẩm bẩm nói: "Không già một chút nào, rất đẹp trai" “Hàn Tranh...”

Phó Hàn Tranh ngâm ngã một tiếng. Mộ Vi Lan nói: “Em yêu anh.”

Phó Hàn Tranh ôm lấy cô, đỡ vào sau lưng của cô, cắm cọ vào mái tóc mềm mại của cô, hạ thấp giọng trả lời: “Ừm, anh biết." “Vào rất lâu trước kia.

Phó Hàn Tranh nghiêng đầu hôn lên thái dương của cô, khàn giọng nói: “Anh cũng vậy.

Toà nhà Phó thị, văn phòng tổng giám đốc.

Phó Hàn Tranh vừa đến văn phòng, Từ Khôn liền báo cáo: “Boss, tôi điều tra được Kiều Tang thực ra có một em gái sinh đôi, có ngoại hình y hệt với Kiều Tang, hai người bọn họ từ nhỏ không sống cùng nhau, mà bây giờ Kiều Tang vẫn đang còn sống này, rất có khả năng là em gái sinh đôi Kiều Lạc của Kiều Tang.

Phó Hàn Tranh đang xoa ngón tay thon dài, bỗng ngưng lại, phân tích nói: “Người hiểu Kiều Tang nhất là Kỳ Ngạn Lễ, đến cả tôi cũng cảm nhận được Kiều Tang bây giờ có thể là giả mạo, Kỳ Ngạn Lễ không thể không phát hiện ra được.

Trừ phi... Kỳ Ngạn Lễ vốn dĩ không muốn vạch trần lời nói dối này. “Người đứng sau vụ tai nạn xe của anh, rất có khả năng là Kiều Lạc, mục đích của cô ta, chắc là vì báo thù cho người chị đã mất của cô ta.” “Có chứng cứ không?” “Có, Kiều Lạc vào những ngày anh xảy ra chuyện, đã chuyển 17 tỉ cho một tài khoản lạ, chủ tài khoản đó tên là Từ Hải Sinh, anh ta có lẽ chính là người cắt đứt dây phanh xe của anh. Từ Hải Sinh có một cô con gái bị bệnh máu trắng, gần đây vừa làm xong phẫu thuật cấy ghép tuỷ, và đã đưa con gái trở về quê. Có điều, tôi đã cho người đi tìm anh ta rồi.”

Phó Hàn Tranh hơi hơi gật đầu, “Chuyện này, tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài, Kiều Tang quả thực vì tôi mà chết, nếu như có thể, tôi muốn bù đắp. “Vâng." “Đúng rồi, cậu đến cục cảnh sát điều tra một chút, vụ án hoả hoạn của nhà họ Mộ mười năm trước."

Từ Khôn đơ ra, mười năm trước? “Boss quan tâm như vậy, là vì vụ hoả hoạn đó, có liên quan đến bà chủ sao?”

Phó Hàn Tranh điềm tĩnh trả lời: “Vụ hoả hoạn đó, chắc là do cố ý, đúng rồi, cô ấy nói lúc đó có một người con trai khoảng hơn hai mươi tuổi đã cứu cô ấy, có lẽ là án của người con trai này báo, cục cảnh sát chắc sẽ có ghi chép của người này.” “Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay.
Bình Luận (0)
Comment