Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 405

Lục Hì Bào hốt hoảng kéo Giang Thanh Việt chạy ra khỏi phòng bệnh. “Tại sao anh lại bẻ gãy tay của hắn ta! Nếu hắn ta thật sự kiện anh phải làm sao! Anh sẽ gặp xui xẻo day!"

Giang Thanh Việt lặng im nhìn người phụ nữ nhỏ trước mặt, giọng nói vô cùng điểm tĩnh, không chút sợ hãi: “Trong phòng bệnh không có camera, hơn nữa, anh chỉ bẻ gãy tay hắn ta chứ không nói sẽ không giúp hắn ta chỉnh lại." "..." Lục Hi Bảo ngây người.

Cô ôm đầu lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm sao, nếu tên Phạm Kiến đến chỗ phó viện trưởng khiếu nại, phó viện trưởng đòi sa thải chúng ta thì sao?"

Giang Thanh Việt cởi găng tay xuống, vứt vào thùng rác rồi nắm lấy tay cô và nói: “Vậy thì đừng làm nữa, về nhà anh nuôi em Chương 405: Về nhà anh nuôi em

Lục Hì Bào hốt hoảng kéo Giang Thanh Việt chạy ra khỏi phòng bệnh. “Tại sao anh lại bẻ gãy tay của hắn ta! Nếu hắn ta thật sự kiện anh phải làm sao! Anh sẽ gặp xui xẻo day!"

Giang Thanh Việt lặng im nhìn người phụ nữ nhỏ trước mặt, giọng nói vô cùng điểm tĩnh, không chút sợ hãi: “Trong phòng bệnh không có camera, hơn nữa, anh chỉ bẻ gãy tay hắn ta chứ không nói sẽ không giúp hắn ta chỉnh lại." "..." Lục Hi Bảo ngây người.

Cô ôm đầu lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm sao, nếu tên Phạm Kiến đến chỗ phó viện trưởng khiếu nại, phó viện trưởng đòi sa thải chúng ta thì sao?"

Giang Thanh Việt cởi găng tay xuống, vứt vào thùng rác rồi nắm lấy tay cô và nói: “Vậy thì đừng làm nữa, về nhà anh nuôi em Lục Hì Bảo ngắng đầu ngày người nhìn anh, cô chớp chớp mắt, không chân và đưa tay sờ lên trấn anh. "Anh không phải dạng nói nhảm đấy chứ

Giang Thanh Việt bỏ tay cô xuống, xoa dịu tâm trạng lo lắng của cô: “Đừng lo lắng, Phạm Kiến không dám làm gì em đầu, nếu hắn ta dám, anh sẽ phế hắn ta."

Một luồng sát khí dữ dội lóe lên trong mắt Giang Thanh Việt, Lục Hi Bảo toàn thân run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt ấy.

Giang Thanh Việt ôm cô vào lòng, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: “Đừng sợ"

Người phụ nữ nhỏ bé trong lòng thở dài: "Giang Thanh Việt, rốt cuộc anh là người như thế nào vậy? Chắc anh không phải tội phạm hiểm ác bị truy nã đầy chứ?"

Giang Thanh Việt ẩn đầu cô, đôi môi khẽ cong lên, cúi đầu hỏi: “Nếu anh thật sự là kẻ xấu xa ghê tởm, em có sợ không?" “Sợ!" Lục Hi Bảo thành thật trả lời.

Lục Hì Bào đảo mắt quanh người anh, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của Phạm Kiến: “Nếu Phạm Kiến thật sự kiện chúng ta thì phải làm sao?" Lục Hì Bảo ngắng đầu ngày người nhìn anh, cô chớp chớp mắt, không chân và đưa tay sờ lên trấn anh. "Anh không phải dạng nói nhảm đấy chứ

Giang Thanh Việt bỏ tay cô xuống, xoa dịu tâm trạng lo lắng của cô: “Đừng lo lắng, Phạm Kiến không dám làm gì em đầu, nếu hắn ta dám, anh sẽ phế hắn ta."

Một luồng sát khí dữ dội lóe lên trong mắt Giang Thanh Việt, Lục Hi Bảo toàn thân run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt ấy.

Giang Thanh Việt ôm cô vào lòng, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: “Đừng sợ"

Người phụ nữ nhỏ bé trong lòng thở dài: "Giang Thanh Việt, rốt cuộc anh là người như thế nào vậy? Chắc anh không phải tội phạm hiểm ác bị truy nã đầy chứ?"

Giang Thanh Việt ẩn đầu cô, đôi môi khẽ cong lên, cúi đầu hỏi: “Nếu anh thật sự là kẻ xấu xa ghê tởm, em có sợ không?" “Sợ!" Lục Hi Bảo thành thật trả lời.

Lục Hì Bào đảo mắt quanh người anh, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của Phạm Kiến: “Nếu Phạm Kiến thật sự kiện chúng ta thì phải làm sao?" Cô không can đảm như anh, cô vẫn sẽ phải ngồi tử, cũng sợ thất nghiệp, hơn nữa bây giờ có sắp tốt nghiệp rồi, vào thời điểm quan trọng này nếu để xảy ra chuyện lớn, vậy có phải cuộc đời cô bị hủy hoại rồi không?

Giang Thanh Việt củi đầu hôn nhẹ lên trán và nói: "Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần phải lo lắng

Một đồng nghiệp đi ngang qua, Lục Hỉ Bảo vội vàng đẩy Giang Thanh Việt ra.

Đồng nghiệp của cô vẫn chưa biết mối quan hệ hiện giờ của hai người.

Nếu họ biết, chắc chắn sẽ trêu chọc cô.

Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt dẫn đỏ ứng của cô, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.

Sau khi Giang Thanh Việt trở lại phòng khám, anh dặn dò bác sĩ dưới quyền mình đi cố định xương cho Phạm Kiến.

Bác sĩ Vương hơi khó hiểu: “Không phải cái tên Phạm Kiến chi bị nứt xương đùi sao? Tại sao tự nhiên tay cũng bị gãy vậy?"

Lục Hi Bảo ngượng ngùng cười nói: "Bác sĩ Vương, anh mau đi đi, đừng để bệnh nhân đợi lâu quả. Anh ta Cô không can đảm như anh, cô vẫn sẽ phải ngồi tử, cũng sợ thất nghiệp, hơn nữa bây giờ có sắp tốt nghiệp rồi, vào thời điểm quan trọng này nếu để xảy ra chuyện lớn, vậy có phải cuộc đời cô bị hủy hoại rồi không?

Giang Thanh Việt củi đầu hôn nhẹ lên trán và nói: "Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần phải lo lắng

Một đồng nghiệp đi ngang qua, Lục Hỉ Bảo vội vàng đẩy Giang Thanh Việt ra.

Đồng nghiệp của cô vẫn chưa biết mối quan hệ hiện giờ của hai người.

Nếu họ biết, chắc chắn sẽ trêu chọc cô.

Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt dẫn đỏ ứng của cô, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.

Sau khi Giang Thanh Việt trở lại phòng khám, anh dặn dò bác sĩ dưới quyền mình đi cố định xương cho Phạm Kiến. 

Bác sĩ Vương hơi khó hiểu: “Không phải cái tên Phạm Kiến chi bị nứt xương đùi sao? Tại sao tự nhiên tay cũng bị gãy vậy?"

Lục Hi Bảo ngượng ngùng cười nói: "Bác sĩ Vương, anh mau đi đi, đừng để bệnh nhân đợi lâu quả. Anh ta hình như bị thương rất nặng, anh cố định cẩn thận lại cho anh ta"

Ai ngờ, Giang Thanh Việt đang ngồi đó lạnh lùng nói một câu: "Không phải vội, hắn ta dở trò háo sắc, để hắn ta đau thêm một lúc cũng không chết được.

Bác sĩ Vương: "

Lục Hi Bảo: "

Người đàn ông này quá tàn nhẫn

Sau khi bác sĩ Vương chạy đi cổ định xương cho Phạm Kiến, Lục Hì Bảo cũng muốn đi theo xem, nhưng bị Giang Thanh Việt gọi lại. “Đi đâu?" "Em...em đi xem bác sĩ Vương cố định xương cho Phạm Kiến thế nào rồi." Lục Hi Bảo cười nói. “Không sợ tay phải hắn ta cố định rồi, lại động tay động chân với em à?" “Chắc là bây giờ hắn ta không dám làm gì em đầu, em đá hắn ta cũng rất mạnh."

Lục Hi Bảo nhớ lại cú đã lúc đó, đến giờ cô vẫn có chút sợ hãi, nếu thực sự đã Phạm Kiến thành tàn tật khiến hắn ta đoạn từ tuyệt tồn, nhà họ Phạm chắc chắn sẽ không tha cho cô

Giang Thanh Việt liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn của hình như bị thương rất nặng, anh cố định cẩn thận lại cho anh ta"

Ai ngờ, Giang Thanh Việt đang ngồi đó lạnh lùng nói một câu: "Không phải vội, hắn ta dở trò háo sắc, để hắn ta đau thêm một lúc cũng không chết được.

Bác sĩ Vương: "

Lục Hi Bảo: "

Người đàn ông này quá tàn nhẫn

Sau khi bác sĩ Vương chạy đi cổ định xương cho Phạm Kiến, Lục Hì Bảo cũng muốn đi theo xem, nhưng bị Giang Thanh Việt gọi lại. “Đi đâu?" "Em...em đi xem bác sĩ Vương cố định xương cho Phạm Kiến thế nào rồi." Lục Hi Bảo cười nói. “Không sợ tay phải hắn ta cố định rồi, lại động tay động chân với em à?" “Chắc là bây giờ hắn ta không dám làm gì em đầu, em đá hắn ta cũng rất mạnh."

Lục Hi Bảo nhớ lại cú đã lúc đó, đến giờ cô vẫn có chút sợ hãi, nếu thực sự đã Phạm Kiến thành tàn tật khiến hắn ta đoạn từ tuyệt tồn, nhà họ Phạm chắc chắn sẽ không tha cho cô

Giang Thanh Việt liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn của Lục Hì Bảo, sức lực của cô không nhỏ, nhưng không có nhiều kỹ năng, nếu thật sự gặp phải tên xã hội đen nào đó, sợ rằng sẽ gục ngã trong giây lát. "Cuối tuần này có bận gì không?” "Hẹn bạn đi mua sắm

Mua sắm? Thật là một việc nhàm chán. "Hủy đi." Giang Thanh Việt thốt ra hai tiếng.

Lục Hi Bảo lập tức không đồng ý: "Tại sao chứ Em vừa hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, mãi mới có chút thời gian thảnh thơi, đã lâu lắm rồi em không được đi mua sắm...

Giang Thanh Việt đứng dậy bước tới, đi ngang qua cô, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nói: “Cuối tuần của em đều thuộc về anh." ""

Ngang ngược!

Nhưng tại sao nhịp tim của cô lại đập nhanh như vậy làm gì!

Cuối tuần... anh muốn đưa cô đi đầu? Ăn tối dưới ánh nến ứng

Lục Hi Bảo khá mong đợi, thấy Giang Thanh Việt đi ra ngoài văn phòng, cô quay đầu lại hỏi: “Anh đi đâu Lục Hì Bảo, sức lực của cô không nhỏ, nhưng không có nhiều kỹ năng, nếu thật sự gặp phải tên xã hội đen nào đó, sợ rằng sẽ gục ngã trong giây lát. "Cuối tuần này có bận gì không?” "Hẹn bạn đi mua sắm

Mua sắm? Thật là một việc nhàm chán. "Hủy đi." Giang Thanh Việt thốt ra hai tiếng.

Lục Hi Bảo lập tức không đồng ý: "Tại sao chứ Em vừa hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp, mãi mới có chút thời gian thảnh thơi, đã lâu lắm rồi em không được đi mua sắm...



Giang Thanh Việt đứng dậy bước tới, đi ngang qua cô, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nói: “Cuối tuần của em đều thuộc về anh." ""

Ngang ngược!

Nhưng tại sao nhịp tim của cô lại đập nhanh như vậy làm gì!

Cuối tuần... anh muốn đưa cô đi đầu? Ăn tối dưới ánh nến ứng

Lục Hi Bảo khá mong đợi, thấy Giang Thanh Việt đi ra ngoài văn phòng, cô quay đầu lại hỏi: “Anh đi đâu thé?"

Phó viện trường vừa tìm anh, anh qua đó một lát.

Có chuyện chẳng lành rồi!

Sắc mặt Lục Hì Bảo trùng xuống: "Em đi cùng anht

Giang Thanh Việt liếc nhìn cô, mim cười nói: "Em muốn cùng anh nghe chửi à?" “Nhưng chuyện này cũng vì em mà ra, không thể để anh gánh vác trách nhiệm một mình được, em cũng có lỗi.

Cô rất quan tâm và suy nghĩ cho anh.

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, ngoan"

Lục Hi Bảo sửng sở.

Giang Thanh Việt quay đi, bình tĩnh đi về phía văn phòng của phó viện trường.

Lục Hì Bảo tự xoa đầu mình, sau khi định thần lại, cô chạy đi theo anh.

Nếu phó viện trường sa thải Giang Thanh Việt, cô cũng không làm nữa!

Văn phòng của phó viện trường,

Trước khi Giang Thanh đến, phó viện trường thé?"

Phó viện trường vừa tìm anh, anh qua đó một lát.

Có chuyện chẳng lành rồi!

Sắc mặt Lục Hì Bảo trùng xuống: "Em đi cùng anht

Giang Thanh Việt liếc nhìn cô, mim cười nói: "Em muốn cùng anh nghe chửi à?" “Nhưng chuyện này cũng vì em mà ra, không thể để anh gánh vác trách nhiệm một mình được, em cũng có lỗi.

Cô rất quan tâm và suy nghĩ cho anh.

Anh đưa tay xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, ngoan"

Lục Hi Bảo sửng sở.

Giang Thanh Việt quay đi, bình tĩnh đi về phía văn phòng của phó viện trường.

Lục Hì Bảo tự xoa đầu mình, sau khi định thần lại, cô chạy đi theo anh.

Nếu phó viện trường sa thải Giang Thanh Việt, cô cũng không làm nữa!

Văn phòng của phó viện trường,

Trước khi Giang Thanh đến, phó viện trường đã phá sản trà và chờ Giang Thanh Việt đến. “Chủ nhiệm Giang, nào, ngồi đây Giang Thanh Việt khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.

Phó viện trường cười nói: “Chủ nhiệm Giang, uống trà di."

Giang Thanh Việt không có tâm trạng uống trà, anh nói thẳng: “Phó viện trưởng tim tôi có việc gì, cứ nói thẳng đi " "Là thế này...vừa nãy cháu tôi không hiểu chuyện, động đến học trò của anh, anh đừng trách nó nhé. Nó được chiều quen rồi, vẫn chưa lớn, anh đừng so đo tính toán với nó làm gì."

Vừa nãy Phạm Kiến tức giận gọi điện thoại cho ông ta, nói muốn kiện Giang Thanh Việt và Lục Hi Bảo, ông ta suýt nữa thì tức chết.

Phạm Kiến còn trẻ và thiếu hiểu biết, hắn ta hoàn toàn không biết thân phận của Giang Thanh Việt, hắn ta động vào ai không động, lại động đến Giang Thanh Việt

Cổ đông lớn đứng sau bệnh viện này không phải ai khác, mà chính là Giang Thanh Việt

Còn tại sao Giang Thanh Việt nhất quyết đến bệnh đã phá sản trà và chờ Giang Thanh Việt đến. “Chủ nhiệm Giang, nào, ngồi đây Giang Thanh Việt khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.

Phó viện trường cười nói: “Chủ nhiệm Giang, uống trà di."

Giang Thanh Việt không có tâm trạng uống trà, anh nói thẳng: “Phó viện trưởng tim tôi có việc gì, cứ nói thẳng đi " "Là thế này...vừa nãy cháu tôi không hiểu chuyện, động đến học trò của anh, anh đừng trách nó nhé. Nó được chiều quen rồi, vẫn chưa lớn, anh đừng so đo tính toán với nó làm gì."

Vừa nãy Phạm Kiến tức giận gọi điện thoại cho ông ta, nói muốn kiện Giang Thanh Việt và Lục Hi Bảo, ông ta suýt nữa thì tức chết.

Phạm Kiến còn trẻ và thiếu hiểu biết, hắn ta hoàn toàn không biết thân phận của Giang Thanh Việt, hắn ta động vào ai không động, lại động đến Giang Thanh Việt

Cổ đông lớn đứng sau bệnh viện này không phải ai khác, mà chính là Giang Thanh Việt

Còn tại sao Giang Thanh Việt nhất quyết đến bệnh viên làm một chủ nhiệm bình thường, ông là cũng không biết rõ, hơn nữa Giang Thanh Việt đã dặn dò các lãnh đạo cấp cao của bệnh viên không được công khai thân phận của anh, và cũng không được tiết lộ thân phận của anh với bất kỳ ai.

Giang Thanh Việt cười khẩy: Vẫn chưa lớn, đã sắp 30 tuổi rồi còn chưa lớn? Phó viện trường đúng thật là cưng chiều đứa cháu này, đến giờ vẫn đối xử như đứa trẻ lên ba.

Giọng nói của anh rất lạnh lùng và khắc nghiệt, ảnh mắt đen tối hơn.

Phó viện trường run rẩy, gượng cười nói: "Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó! Anh rộng lượng đừng chấp nhặt với nó. Tôi sẽ dẫn nó đến xin lỗi anh và bác sĩ Lục!" "Nói với hắn ta, nếu còn dám động đến Lục Hi Bào, tôi sẽ khiến hắn ta phải hối hận cả đời.

Lục Hi Bảo đi đi lại lại trước cửa văn phòng của phó viện trưởng một lúc lâu.

Cô ghé sát cửa cũng không thể nghe tiếng động gì bên trong, chỉ trách rằng văn phòng này cách âm quả tốt.

Cô đang muốn ghé sát lại gần hơn, cánh cửa văn viên làm một chủ nhiệm bình thường, ông là cũng không biết rõ, hơn nữa Giang Thanh Việt đã dặn dò các lãnh đạo cấp cao của bệnh viên không được công khai thân phận của anh, và cũng không được tiết lộ thân phận của anh với bất kỳ ai.

Giang Thanh Việt cười khẩy: Vẫn chưa lớn, đã sắp 30 tuổi rồi còn chưa lớn? Phó viện trường đúng thật là cưng chiều đứa cháu này, đến giờ vẫn đối xử như đứa trẻ lên ba.

Giọng nói của anh rất lạnh lùng và khắc nghiệt, ảnh mắt đen tối hơn.

Phó viện trường run rẩy, gượng cười nói: "Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó! Anh rộng lượng đừng chấp nhặt với nó. Tôi sẽ dẫn nó đến xin lỗi anh và bác sĩ Lục!" "Nói với hắn ta, nếu còn dám động đến Lục Hi Bào, tôi sẽ khiến hắn ta phải hối hận cả đời.

Lục Hi Bảo đi đi lại lại trước cửa văn phòng của phó viện trưởng một lúc lâu.

Cô ghé sát cửa cũng không thể nghe tiếng động gì bên trong, chỉ trách rằng văn phòng này cách âm quả tốt.

Cô đang muốn ghé sát lại gần hơn, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, đập thẳng vào đầu có "A!"

Giang Thanh Việt giật mình, nhíu mày kéo có lại "Sao lại đứng ở đây, có đau không?"

Lục Hi Bảo ôm đầu, không quan tâm đến đau đớn, cô vội vàng hỏi: "Phó viện trưởng có mắng anh không? Liệu ông ấy có sa thải anh không? Em đi nói với ông ây, là em đánh Phạm Kiến, không liên quan đến anh!"

Cô đang định xông vào, Giang Thanh Việt liền kéo cô lại. phòng đột nhiên bị đẩy ra, đập thẳng vào đầu có "A!"

Giang Thanh Việt giật mình, nhíu mày kéo có lại "Sao lại đứng ở đây, có đau không?"

Lục Hi Bảo ôm đầu, không quan tâm đến đau đớn, cô vội vàng hỏi: "Phó viện trưởng có mắng anh không? Liệu ông ấy có sa thải anh không? Em đi nói với ông ây, là em đánh Phạm Kiến, không liên quan đến anh!"

Cô đang định xông vào, Giang Thanh Việt liền kéo cô lại.
Bình Luận (0)
Comment