Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 427

Người chờ bề món cá dưa chua nóng hồi và bánh gạo chiến lên, Mộ Vi Lan lại càng thèm hơn.

Cô gắp một miếng dưa chua bên trong món cá dưa chua lên ăn thử, mùi vị lại thơm ngon đến kỳ lạ.

Phó Hàn Tranh nhìn cô, hỏi: “Mùi vị thế nào?" "Ừm... xứng đáng là món cá dưa chua của khách sạn bảy sao làm ra, thực sự ngon hơn nhiều so với quán ở ven đường.

Phó Hàn Tranh cũng thử một miếng, cảm thấy cũng không tồi.

Mộ Vị Lan lại nói: “Nhưng mà, cũng thường thôi, nguyên liệu của những khách sạn cao cấp như thế này chắc chắn rất tốt."

Cô lại thử một miếng thịt cá, quả nhiên rất tươi mới sướng miệng, so với miếng cả của quán ăn ven đường, mùi vị vốn dĩ không cùng một đẳng cấp.

Còn về bánh gạo chiên, cũng là loại ngon vô địch, Mộ Vị Lan ăn rất nhiều, sau khi mang thai, cô rất hay thèm ăn, nhưng chưa có hôm nào ăn nhiều như hômChương 427: Đồ thần kinh

Người chờ bề món cá dưa chua nóng hồi và bánh gạo chiến lên, Mộ Vi Lan lại càng thèm hơn.

Cô gắp một miếng dưa chua bên trong món cá dưa chua lên ăn thử, mùi vị lại thơm ngon đến kỳ lạ.

Phó Hàn Tranh nhìn cô, hỏi: “Mùi vị thế nào?" "Ừm... xứng đáng là món cá dưa chua của khách sạn bảy sao làm ra, thực sự ngon hơn nhiều so với quán ở ven đường.

Phó Hàn Tranh cũng thử một miếng, cảm thấy cũng không tồi.

Mộ Vị Lan lại nói: “Nhưng mà, cũng thường thôi, nguyên liệu của những khách sạn cao cấp như thế này chắc chắn rất tốt."

Cô lại thử một miếng thịt cá, quả nhiên rất tươi mới sướng miệng, so với miếng cả của quán ăn ven đường, mùi vị vốn dĩ không cùng một đẳng cấp.

Còn về bánh gạo chiên, cũng là loại ngon vô địch, Mộ Vị Lan ăn rất nhiều, sau khi mang thai, cô rất hay thèm ăn, nhưng chưa có hôm nào ăn nhiều như hômnay. “Em muốn ăn chút cơm trắng.

Phó Hàn Tranh nói với người chờ: “Mang một bát cơm trắng đến đây "Anh không ăn à?" Mộ Vi Lan hỏi.

Cô cứ cảm giác một mình ăn, một mình béo, quá là tội ác rồi.

Phó Hàn Tranh nhớn mày: “Em muốn anh ăn cùng em à?"

Mộ Vi Lan phồng miệng, nói như thật: "Em sợ em sẽ bị béo, mà body của anh lại cứ đẹp như thế."

Mắt của Phó Hàn Tranh hơi hơi sáng lên, "Cũng lấy cho tôi một bát cơm trắng đi. “Vâng, tổng giám đốc Phó "

Mộ Vĩ Lan cảm thấy rất vui vẻ, vì cho dù ăn rất nhiều, chí ít cũng có người béo cùng cô.

Cô nhìn lên những con đ đóm đang nhảy múa trên không trung, chia tay ra bắt, nhưng những con đ đóm đó chạy rất nhanh, cô tò mò hỏi: “Bây giờ cũng không phải mùa hè, anh đi đâu mà bắt được nhiều đ đóm như này thế?" "Cho người đi đến vùng nhiệt đới bắt mang về ""Hàn Tranh, cảm ơn anh." *** 

Buổi đêm của thị trấn Thanh Hà, bầu trời rất trong sáng, trời sao sáng long lanh, ánh trăng đẹp say lòng người...

Nhưng tâm trạng của Lục Hi Bảo không có một chút say lòng người gì. Cô ấy nâng cằm, nhìn lên bầu trời, chỉ cảm thấy trời đêm im lìm vắng vẻ, trong lòng càng thêm buồn rầu...

Bố Lục và mẹ Lục chần chừ lưỡng lự ở ngoài cửa, thì thầm với nhau. "Anh nói xem con gái yêu lần này quay về, sao lại mất hồn mất vía như này chứ?" “Có phải là không làm tốt công việc không?" "Con gái yêu thông minh như vậy, không đến nổi không làm tốt được công việc chứ, không lẽ là vấn đề tình cảm sao? Con bé cãi nhau với tiểu Trì rồi à?"

Bố Lục mẹ Lục cũng không biết rõ, mẹ Lục đột nhiên nhớ ra, trước đây Trì Quân có gọi điện thoại cho nhà bọn họ, lúc đó bà ấy còn lưu số điện thoại lại nữa. “Em đi tìm số điện thoại.

Bỏ Lục không hiểu, kéo bà ấy lại: “Em tìm số điệnthoại gì chứ?"

Số điện thoại của tiểu Trì đấy! Em phải hỏi rõ ràng, có phải cậu ta bắt nạt đứa con gái yêu quý của em không! Đi đi đi, anh đi tìm cùng em! Một mình em chưa chắc có thể tìm được đâu!”

Mẹ Lục kéo bổ Lục cùng đi tìm số điện thoại.

Tìm cả một buổi, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện một tờ số điện thoại được ghi lại bằng tay ở trong ngăn kéo của tủ để tivi trong phòng ngủ của bọn họ. “Chính là cái này!"

Sau khi mẹ Lục gọi đi, chuông reo rất lâu, mới có người nghe máy. "Alo?" “Alo, là tiểu Trì phải không? Bác là mẹ của Hi Bảo."

Trì Quân ở đầu dây bên kia, hơi hơi đơ ra, anh ta không ngờ rằng anh ta đã chia tay với Hì Bảo lâu như vậy rồi, bác Lục sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta. “Bác Lục? Có chuyện gì sao?"

Mẹ Lục liếc nhìn bố Lục, chọn lọc từ ngữ nói: "Tiểu Trì à, là như này, Hi Bảo mấy hôm nay không phải đã về nhà rồi sao, nhưng bác thấy nó cứ ủ rủ không được vui, tự nhốt mình trong phòng một mình, tâm trạng rất kém, bác là muốn hỏi hai đứa, có phải là cáinhau rồi không?”

Trì Quân chau mày lại, cãi nhau? Lẽ nào Lục Hi Bảo không nói cho bố mẹ biết, là bọn họ đã chia tay rồi sao? "Bác Lục, cháu và Hì Bảo đã chia tay từ lâu rồi." "Cái gì?"

Sau khi mẹ Lục cúp máy, ngồi bên cạnh giường, nhìn bố Lục, “Cũng thật là, Trì Quân nói hai đứa đã chia tay rồi! Cái con bé này, chuyện lớn như vậy, sao lại không cho chúng ta biết chứ, không biết là chuyện của lúc nào rồi... 

Mẹ Lục đứng dậy muốn đi sang phòng bên cạnh hỏi Hì Bảo, nhưng bị bổ Lục giữ lại, “Em bình tĩnh đã, lúc này em đi hỏi con bé chuyện này, con bé vẫn đang đau buồn kia kìa, em đi hỏi hả không phải thêm dầu vào lửa a?"

Mẹ Lục lầu bầu: “Tên Trì Quân này, thật là không đáng tin! Lần trước nó đến nhà làm khách, em thấy nó cũng tương đối đáng tin: “Trời, con người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Huồng hồ con gái nhà chúng ta lại tương đối đơn thuần, trong chuyện yêu đương, chắc chắn cũng phải chịu khổ không ít

Mẹ Lục bắt đầu chỉ trích ông ấy, "Đều tại anhkhông tốt, em đã nói rồi, để con bé tốt nghiệp rồi quay về nhà tìm một công việc, học lực giống như con bé, công tác đường phố chúng ta, hoặc là trung tâm y tế cư dân, cực kỳ dễ tìm, còn đều là ăn cơm nhà nước, vô cùng ổn định. Chỉ là anh suốt ngày để con bé bôn ba trong thành phố, anh nhìn xem, bây giờ cũng bị người ta đá rồi đấy!”. “. Bà xã, em không thể nói như vậy được, em cũng quá độc đoán rồi. Con gái mà, ra ngoài bôn ba một chút thì có gì là không tốt chứ." “Chuyện của con bé, sau này anh đừng quản nữa, để em giải quyết" "Em..." ***

Lục Hì Bảo vừa vào giấc ngủ, thì chuông điện thoại bỗng reo lên, là điện thoại gọi đến của Trì Quân.

Cô ấy chau mày, muộn như này rồi mà Trì Quân còn gọi điện thoại cho cô ấy làm gì chứ?

Nhưng cô ấy vẫn nghe máy, "Alo." "Hỉ Bảo, em vẫn đang buồn a?"

Lục Hỉ Bào đầu óc một mờ, "Cái gì cơ?" "Anh với em chia tay, là anh không tốt, anh biết em vẫn còn yêu anh, bây giờ em có đang ở Bắc thànhkhông? Chúng ta gặp nhau đi, anh biết em bây giờ chắc chắn rất nhớ anh nhỉ." "... Trì Quân, có phải anh bị điện không?" Lục Hì Bảo thẳng thắn cúp máy.

Trước kia sao lại không phát hiện ra Trì Quân tử luyến như vậy chứ! Đúng là đồ thần kinh.

Lục Hì Bảo ném điện thoại sang một bên, kéo chăn chùm qua đầu, nhắm mắt lại, nhưng sao vẫn không ngủ được.

Điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn đến, vẫn là của Trì Quân gửi đến.

Nội dung là... “Nhớ anh thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ không cười em đâu, thực ra, anh phát hiện, cho đến bây giờ, anh vẫn luôn luôn nhớ đến em, anh rất nhớ quãng thời gian chúng ta bên nhau. Em ngày nào cũng làm đồ ăn sáng cho anh."

Lục Hì Bảo muốn hộc máu, dứt khoát trả lời vài chữ "Anh đi chết đi."

Bây giờ trong lòng cô ấy rất buồn bực, Trì Quận còn thêm dầu vào lửa, nửa đêm nửa hôm làm cho cô ấy kích động đến mức muốn đánh người
Bình Luận (0)
Comment