Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 437

Sau khi Giang Thanh Việt về lại Roma, trực tiếp cầm hợp đồng li hôn đi tìm Nguyệt Như Ca, lần này, anh ấy thậm chí muốn trực tiếp dùng võ lực để ép Nguyệt Như Ca đi làm thủ tục li hôn:

Nhưng vừa đến Roma, Nguyệt Như Ca lại chơi trò mất tích với anh ấy.

Sư phụ Châu Thắng nói với anh ấy, Nguyệt Như Ca da vê nuoc roi.

Giang Thanh Việt siết chặt nắm đấm, Nguyệt Như Ca vậy mà lại dám chơi trò hồ rời núi này với anh ấy!

Anh ấy lại rất nhanh đặt vé may bay về nước, cả quãng đường đều đang lo lắng, Nguyệt Như Ca sẽ đắt thị trấn Thanh Hà, làm ra chuyện tổn thương đến Lục Hi Bảo.

Trước một ngày Lục Hì Bảo quay lại Bắc thành, trong nhà đột nhiên có một vị khách không mời mà dén. khi chuông cửa rèo lên, bố Lục đã ra ngoài tấn bộ rồi, mẹ Lục đang trong phòng bếp nấu cơm, cửa là do Lục Hì Bảo mở

Nhưng cửa vừa mở, lại nhìn thấy Nguyệt Như Cá trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ đem theo ý cười mà quái đứng ngoài cửa.

Lục Hì Bảo có một khoảnh khắc, cứng đơ ra trước cửa, sắc mặt trắng bệch lại. "Bà, bà Giang... sao cô lại..."

Nguyệt Như Ca hất tóc, cười nói: “Không mời tôi vào trong ngồi sao? Tôi là từ Italy chạy về đây để đến thăm cô đấy"

Nguyệt Như Ca rõ ràng đang cười, Lục Hì Bảo lại cảm thấy phía sau hoang đường, cô ấy không biết Nguyệt Như Ca tìm đến tận nhà cô ấy, rốt cuộc là muốn làm gì. “Bà Giang, nhà tôi không được tiên, chúng ta vẫn là ra ngoài nói chuyện đi

Nhưng Nguyệt Như Ca làm gì có ý định muốn đi, đứng ở cửa, cười nói: "Ừm... hình như tôi ngửi thấy mùi đồ ăn, cô không mời tôi ăn một bữa cơm ở nhà cô sao? Đá ăn ở bên ngoài, tôi ăn không quen "Bà Giang " Lục Hi Bảo đang muốn tìm lí do từ chối, thì trong phòng bếp, mẹ Lục đã nghe thấy động tính, cầm theo cái chảo đi ra, "Hì Hảo, ai đến thép" "Me..." “Chào bắc gải."

Nguyệt Như Ca rất ngoan ngoãn đứng ở cửa chào hỏi một tiếng, trong tay vẫn đang xách một rổ hoa quả xin. . Hãy tìm đọc trang chính ở { trumt ruyen. C O M }

Mẹ Lục đó ra, lịch sự hỏi: “Hi Bảo, đây là bạn con à? Sao không mời vào trong nhà ngồi? Mau vào trong di!" “Vâng, bác gái."

Nguyệt Như Ca đã không mời mà tự giác đi vào trong nhà.

Mẹ Lục còn dặn không cần thay giày, Nguyệt Như Ca bèn thực sự phóng khoảng đi vào trong nhà.

Lục Hì Bảo chỉ cảm thấy trong nhà cực kỳ áp chế.

Sau khi bố Lục về, chuẩn bị đến giờ cơm, mẹ Lục nhiệt tình hảo khách bảo Nguyệt Như Ca ở lại ăn cơm trưa, Lục Hi bảo muốn đuổi Nguyệt Như Ca đi nhưng không đuôi được.

Nếu như Nguyệt Như Ca đem chuyện Giang Thanh Việt, toàn bộ nói cho bố mẹ... Lục Hi Bảo vốn không dám tưởng tượng, chuyện sẽ phát triển thành như thế nào.

Nếu như bố mẹ biết cô ấy làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác, chắc chắn sẽ đánh chết cô ấy nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lục Hi Bảo liền thấy ớn lạnh. Lúc ăn cơm, Nguyệt Như Ca ngồi cùng với Lục Hi

Bào.

Mẹ Lục còn cười nói: "Bác không biết bạn của Hi Bảo đến đây, nên chỉ nấu cơm nhà bình thường, cũng không có món gì đặc sắc, cháu cứ ăn thoải mái đi. Đừng làm khách" “Bác gái, đã nhiều món như vậy là đủ rồi, và lại cháu đã rất lâu chưa được ăn cơm nhà rồi, cơm ở. Bên ngoài làm sao sạch và ngon bằng cơm nhà được chứ “Phải đẩy, Hi Bảo nhà bác ở bên ngoài làm việc, cũng là ăn đồ ăn bên ngoài là nhiều, đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khoẻ, nào, ăn chút sườn xào chua ngạt đi

Nguyệt Như Ca cười rất tươi, cũng rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không biểu hiện mạnh mẽ như khi ở trước mặt LỰC HỈ Bảo, "Cảm ơn bác gái "Hỉ Bảo, con vẫn chưa giới thiệu cho bố mẹ, đây là bạn học của con hay là

Lục Hi Bảo vừa định mở miệng, Nguyệt Như Ca đã tranh nói trước: "Bác gái, cháu là bạn thân của Hi Bảo

Lục Hì Bảo châu mày, nhìn Nguyệt Như Ca bằng ảnh mắt kỳ lạ, rốt cuộc cô ta đang nói linh tinh gì thế

Lần trước lúc ở trong chung cư của Giang Thanh Việt, hai người bọn họ suýt chút nữa thì cầm dao chém đối phương rồi, bạn thân sao?

Nguyệt Như Ca lại tiếp tục cười nói: "Bác gái có biết bạn cháu quen nhau như thế nào không? Nói ra cũng rất kỳ diệu đấy.”

Mẹ Lục tò mò hỏi: “Quen nhau như thế nào?" “Là như này, Hi Bảo, cô ấy vẫn luôn không biết cháu đã kết hôn, cháu thi cũng không biết Hì Bảo có bạn trai mới, kết quả, bác gái, bác đoán xem như thể nào? “Như thế nào? Chồng chau có quen biết với bạn trai của Hì Bảo sao?"

Trong lòng của Hi Bảo, bỗng thấy hồi hộp, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Nguyệt Như Ca liếc nhìn Lục Hi Bào, thầy cô ấy vô củng căng thẳng, hình như rất hài lòng, cười nói: "Đúng vậy, bọn họ cực kỳ thân Nhắc đến bạn trai của Lục Hì Bảo, me Lục lại than thờ một tiếng, “Nhưng mà, Hì Bào nhà bác đã chia tay với bạn trai rồi, hôm khác nếu như cháu có người phù hợp, thì nhớ phải giới thiệu với Hì Bảo nhà bắc đẩy

Tay đang bê bát cơm của Lục Hi Bảo, trắng bệch, định cắt ngang cái chủ đề này, "Mẹ, con tạm thời không muốn yêu đường, mẹ đừng nói nữa." "Được được được, không nói nữa, mất hứng. Ăn com di."

Nguyệt Như Ca lại chậm rãi nói: "Hi Bảo, cậu nói giữa ban thân, mắt nhìn có phải cũng giống nhau không, mắt nhìn bạn trai của chúng ta, cũng giống nhau, người đàn ông mình chọn cho cậu, cậu chắc chắn sẽ thích đúng không?"

Hi Bảo...

Mẹ Lục lại hào hứng, "Phải đó, giữa con gái hai đứa là hiểu tâm tư của đối phương nhất, một trường bối như bác không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi hai đứa đâu, giữa hai đứa dễ nối liền, sau này bạn trai của Hi Bảo, còn phải nhớ cháu tìm kiếm nhiều "Bác gái yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp Hì Bào tìm người tốt.

Lục Hì Bảo không muốn tiếp tục ở lại cái bàn ăn này nữa, cũng không nuốt nổi cơm nữa, “Bố me, con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ. "Cái con bé này, vẫn chưa ăn miếng cơm nào mà sao lại no rồi chứ?"

Nguyệt Như Ca cong môi lên, ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng, "Hi Bảo, không lẽ cậu là vì mình đến, nên mới không vui đấy chứ? Cậu đừng giận mình nữa, trước đây đều là mình không tốt."

Mẹ Lục lại hỏi: “Hai đứa cãi nhau sao? Chắc chắn là Hi Bào nhà bác không hiểu chuyện phải không? Con bé làm gì cháu thế? Để bác dạy dỗ lại nó.

Lục Hi Bảo ở một bên rất không thoải mái, cho dù biết mẹ Lục nói là lời khách khí, nhưng vẫn rất ghen tỵ, "Mẹ, con là con gái ruột của mẹ à?" "Con..."

Con bé này, hôm nay rốt cuộc là sao vậy chứ? Tâm trạng cứ kỳ lạ sao ấy. "Bác gái, chuyện này cũng trách cháu xử lí không tốt. Nhưng cháu cũng có chỗ được tha thứ, lúc đó cháu thực sự quá tức giận, cháu thực sự không ngờ rằng, Hi Bào lại ở trong chung cư của chồng cháu, cháu tin bọn họ là nhất thời không kiềm chế được nhưng nhìn thấy bọn họ như vậy, cháu cũng rất đau lòng. Dẫu sao một người là chống cháu, một người là bạn thân nhất của cháu, bọn họ sao lại có thể chúng tây phản bội cháu cơ chứ. “ “Cháu nói cái gì?”

Mẹ Lục tưởng rằng tại của mình nghe nhầm, liên chau mày lại.

Bổ Lục là đã nghe rõ, nhưng lại một mực phủ định: "Cô Nguyệt, không thể nói linh tinh như vậy được, tôi tin Hì Bảo nhà tôi không phải kiểu con gái như thế, chắc chắn là hiểu nhầm rồi."

Lục Hì Bảo ở một bên, bàn tay tái mét, vậy mà cô ấy lại đuối lý, vốn dĩ không nói ra được một câu giải thích nào. “Bắc trai, bác gái, cháu biết sau chuyện này, cháu cũng rất bất ngờ, cháu cực kỳ buồn và đau lòng, cháu thực sự không ngờ rằng, Hì Bảo lại đối xử với cháu như thế... nhưng cháu vẫn là không nỡ đánh rơi tình bạn với cô ấy"

Lục Hi Bảo đỏ hoe đôi mắt, cắn răng nói: “Cô có thể đừng nói nữa được không?"

Nguyệt Như Ca quay mặt sang nhìn cô ấy, ánh mất loé lên vẻ oán hận, đôi mắt đó giống như đang nói với cô ta, đủ chưa? Thế này đã đủ chưa?
Bình Luận (0)
Comment