Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 47

Cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra từ bên ngoài, Hướng Nam Tây bước vào với một nụ cười chế nhạo, nhìn Mộ Vi Lan đã mặc xong quần áo và ngồi xổm trên mặt sàn đang tự ôm lấy mình, ánh mắt không che giấu nổi sự đắc ý và chế giễu.Cập nhật truyện nhanh nhất trên truyen 88. net

Hướng Nam Tây ngồi lên giường, hai chân vắt chéo lên nhau, tư thế như một nữ chủ nhân: “Tôi thấy Hàn Tranh vừa nãy lái xe rời đi rồi. Sao thế, vừa nãy cô ra sức quyến rũ Hàn Tranh vẫn không thành công sao? Tôi còn tưởng rằng, lần này cô sẽ thành công chứ."

Mộ Vi Lan thu dọn hành lý bị Phó Hàn Tranh đá văng ra, cô nắm chặt tay và thản nhiên nói: “Chị dâu, con mắt nào của chị nhìn thấy tôi quyến rũ Phó Hàn Tranh?”

"Không phải cô quyến rũ Hàn Tranh, vậy chẳng lẽ Hàn Tranh muốn cưỡng ép cô sao? Người phụ nữ trong tim Hàn Tranh không phải là cô."

Mộ Vi Lan đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hướng Nam Tây, nhếch môi cười: “Chị dâu, thực ra chị rất sợ tôi sẽ cướp mất Hàn Tranh đúng không?"

Hướng Nam Tây sững sờ, rồi cười khinh bỉ: “Tôi sẽ sợ? Cô đang đùa cái gì vậy? Cô chẳng qua chỉ là con dâu Hàn Tranh nhặt về để đối phó với bố mà thôi, cô sớm muộn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Phó. Ngay cả khi tôi và Hàn Tranh không thể nào kết hôn, nhưng Tiểu Hàm là mối liên kết giữa tôi và Hàn Tranh. Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh Hàn Tranh, còn về danh phận, tôi không quan tâm.”

"Nếu chị không sợ tôi cướp lấy Phó Hàn Tranh, vậy tại sao chị lại cố tình để Phó Hàn Tranh hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Diệp Tử Bác? Nếu chị thực sự tự tin, chị sẽ không năm lần bảy lượt cố tình tìm sự tồn tại trước mặt tôi."

Hướng Nam Tây đỏ mặt: “Cô!"

Mộ Vi Lan thu dọn xong hành lý, không hề tức giận mỉm cười với cô ta: “Chị không cần phải tức giận. Tôi sẽ rời khỏi nhà họ Phó ngay lập tức, thời gian này tôi sẽ không làm phiền đến thời gian riêng tư của chị với Phó Hàn Tranh!”

Mộ Vi Lan kéo vali, đi ngang qua người Hướng Nam Tây, sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Khi cô đi xuống tầng, Tiểu Đường Đậu đang xem phim hoạt hình trong phòng khách nhìn thấy cô, cô bé chạy tới ôm eo cô: “Mộ Mộ, có phải mẹ cãi nhau với bố rồi đúng không, mẹ cũng lại rời đi rồi?"

Mộ Vi Lan sững người, nhìn xuống Tiểu Đường Đậu; "Không, mẹ chỉ về nhà vài ngày, ừm...bố của Mộ Mộ ốm rồi, Mộ Mộ phải về nhà chăm sóc. Mấy ngày nữa, mẹ sẽ quay lại.”

“Mộ Mộ nói dối!" Cô bé nhăn nhó: “Bổ của Mộ Mộ rõ ràng đã không còn nữa, Mộ Mộ nói dối! Có phải Mộ Mộ không cần con với bố nữa rồi không?"

Cô bé nhỏ đơn thuần ngây thờ, Mộ Vi Lan thực sự không nỡ làm tổn thương cô bé: “Mẹ không có.."

“Vậy Mộ Mộ sẽ trở lại chứ?”

“Mẹ sẽ trở về, mẹ về nhà thực sự có chuyện.”

Tiểu Đường Đậu bán tín bán nghi nhìn cô một lúc lâu mới từ từ buông tay ra, ngước mặt nhìn cô: “Mộ Mộ, mẹ nhất định phải quay về nhé. Nếu không con với bố con sẽ không có ai cần nữa, sẽ trở thành những chú chim sâu đáng thương."

Mộ Vi Lan nghĩ trong lòng, con có thể sẽ trở thành một con chim sâu đáng thương, nhưng bố con thì không.

Vừa nãy Phó Hàn Tranh lái xe ra ngoài, 80% là đi tìm thú vui rồi.

Ở bên cạnh Tiểu Đường Đậu một thời gian dài, Mộ Vi Lan lại có chút không nỡ khi rời đi. Mặc dù cô chỉ là về nhà họ Mộ ở vài ngày, nhưng khi cô lên xe taxi, trong đầu cô không ngừng nghĩ liệu Hướng Nam Tây có để Tiểu Đường Đậu phải chịu khổ không. Phó Hàn Tranh là người bố không đáng tin cậy, dù sao thì anh cũng đứng về phía Hướng Nam Tây. Cho dù Hướng Nam Tây có đối xử với Tiểu Đường Đậu không tốt, e rằng Phó Hàn Tranh cũng chỉ làm lơ thôi.

Nghĩ như vậy, Mộ Vi Lan càng không yên tâm về Tiểu Đường Đậu.

Cô thở dài và lắc đầu, haiz...Sao cô lại phải lo lắng đến chuyện của người khác chứ, nhiệm vụ của cô chỉ là đóng giả làm vợ của Phó Hàn Tranh, sau đó lấy lại được biệt thự của nhà họ Mộ, cô quản nhiều việc thế làm gì?

Trong quán bar, Lục Trạm nhẹ nhàng lắc ly cocktail đầy màu sắc, cụng ly với ly rượu martin trong tay Phó Hàn Tranh.

“Sao hôm nay lại đến quán bar để uống rượu rồi? Tổng giám đốc Phó thông thái vĩ đại của chúng ta không phải trước giờ đều không đến quán bar sao?"

Kỷ Thâm Tước ngồi bên cạnh, hai chân vắt chéo lên nhau, nhấp một ngụm rượu và liếc nhìn sắc mặt tăm tối của Phó Hàn Tranh, anh ta nhếch môi và nói: “Lão Phó chắc không phải là đã lâu không được giải quyết nhu cầu sinh lý, đến quán bar để tìm gái đó chứ?"

Lục Trạm đẩy gọng kính, sau đôi mắt kính màu hổ phách lóe lên một ý nghĩ: "Trong quán bar của tôi vừa mới có một nhóm tươi mới có thể véo ra nước."

Lục Trạm giơ tay khoác vai Phó Hàn Tranh: “Hay là làm một em?”

Kỷ Thâm Tước và Lục Trạm nghĩ rằng mình trêu chọc như vậy, Phó Hàn Tranh sẽ lập tức đặt ly rượu xuống và đứng dậy rời đi. Nhưng ai ngờ được, Phó Hàn Tranh lại không từ chối.

Lục Trạm vỗ tay, gọi người quản lý tới. "Ông chủ, ông có gì sai bảo?”

Lục Trạm căn dặn: “Đi tìm một em xinh đẹp và trong sạch nhất đến đây để phục vụ cậu Phó."

Người quản lý gật đầu, Phó Hàn Tranh và Kỷ Thâm Tước là khách quen, là anh em tốt của ông chủ Lục Trạm nên không thể chậm trễ: “Vâng, tôi lập tức đi tìm."

Lục Trạm và Kỷ Thâm Tước cụng ly, nhìn nhau đầy ý sâu xa.

"Tôi nói này lão Phó, chắc không phải là người đó nhà anh không cho anh chạm nên anh mới ra ngoài vụng trộm đấy chứ?"

Phó Hàn Tranh trao cho Lục Trạm một cái nhìn lạnh lùng: “Tôi với cô ấy không phải là vợ chồng."

Ý là anh không phải vụng trộm, càng không phải là làm chuyện tình nhân gì bên ngoài. Nhưng mà, Phó Hàn Tranh thực sự không hứng thú với những điều này, anh chỉ là không tin, anh muốn chứng minh rằng người phụ nữ khác cũng có thể khơi dậy ham muốn của anh. Còn cảm xúc của anh đối với Mộ Vi Lan chỉ là ham muốn bình thường của người trưởng thành, không liên quan gì đến tình cảm.

Lục Trạm bĩu môi cười: “Được, các cô gái đến rồi."

Người quản lý dẫn một cô gái tới. Cô gái thông minh và khéo léo, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh liền cẩn thận và tự nhiên phục vụ, đôi bàn tay mềm mại chạm lên ngực Phó Hàn Tranh, vô cùng quyến rũ. Phó Hàn Tranh ngồi một bên, sắc mặt vẫn lạnh lùng, không hề lay chuyển. Cô gái thấy anh không từ chối, lấy can đảm đưa tay về phía giữa quần anh, nhưng tay vẫn chưa chạm được vào đã bị một cánh tay lớn của anh giữ lại!

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào cô gái một cách đầy uy hiếp. Cô gái sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cổ tay bị anh nắm chặt, cô gái cầu xin anh: “Tổng giám đốc Phó...anh làm tôi đau rồi..."

Đôi mắt yếu ớt của cô gái bỗng chốc biến thành khuôn mặt của Mộ Vi Lan. Đôi mắt của Phó Hàn Tranh khẽ lay động, lạnh lùng bỏ cổ tay cô gái ra, đút tay vào túi quần quay người rời đi.

Lục Trạm hoài nghi: “Người này không hài lòng thì đổi người khác, có thể anh đã đi rồi à?"

Phó Hàn Tranh không quay đầu lại và Lục Trạm hướng mắt về phía Kỷ Thâm Tước: “Lão Phó không hiểu tình dục, lão Kỷ, anh có muốn chọn một em để chơi không?"

Kỷ Thâm Tước đặt ly rượu xuống, đưa tay lên miệng ho hai tiếng, rồi đứng dậy và nói: “Anh giữ lại tự mình chơi đi!”

Lục Trạm khinh bỉ mắng một câu: “Ây da xem anh kìa, chẳng phải anh cũng bao nuôi rất nhiều em ở bên ngoài đó sao?"
Bình Luận (0)
Comment