*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi ra khỏi lớp học, Cổ Đình Xuyên và tiểu Đường Đậu cùng ngồi bên bồn hoa dưới một gốc cây to.
Tiểu Đường Đậu mở to mắt nhìn Cổ Đình Xuyên, chu miệng hỏi: “Cổ Đình Xuyên, tại sai cậu lại giúp mình chứ?”
Cổ Đình Xuyên có chút ngạo mạn nhìn đứa bé, giơ tay xoa lên đầu của đứa bé, “Ngốc!”
Tiểu Đường Đậu hừ một tiếng, “Cậu làm rối tóc mình rồi!”
Đứa bé vừa chỉnh lại đầu tóc, vừa nghiêm chỉnh nói: “Cổ Đình Xuyên, tuy mình rất cảm ơn cậu vì vừa nãy cậu giúp mình, nhưng nếu cậu còn chọc mình tức giận, thì mình vẫn là không muốn để ý đến cậu đâu.” “Mình chọc cậu tức giận lúc nào thế?”
Rõ ràng là đứa bé đang chọc giận cậu bé mà! Cậu bé đối với cô bé tốt như thế, mà cô bé vẫn lén lút với người tên Ngô Trạch Sâm ở lớp trên kia! Thật là tức chết thắng bé rồi!
Tiểu Đường Đậu trợn to mắt nhìn cậu bé: “Vừa nãy cậu làm rối tóc của mình, chính là đang chọcgiận mình đấy.”
Ngốc nghếch!
Cổ Đình Xuyên không quan tâm đến đứa bé nữa, quay người có chút kiêu ngạo trực tiếp đi vào trong lớp.
Tiểu Đường Đậu ngây thơ, căn bản không hiểu những thứ này, liền sờ lên đầu, rồi theo sau đi vào lớp.
Vào giờ ngủ trưa, tiểu Đường Đậu đang ngủ say, trong cơn mơ màng, cảm giác có người đang kéo quần áo của cô bé.
Nguy Tùng Dương ngồi ở phía sau đứa bé, giống như là phát hiện ra một thế giới mới, kéo dây áo ba lỗ mặc bên trong chiếc áo sơ mi màu trắng của tiểu Đường Đậu, búng ra búng vào, cảm thấy rất thú vị.
Tiểu Đường Đậu bị làm cho thức giấc, liền trợn to mắt nhìn Nguỵ Tùng Dương, “Cậu làm gì mà kéo áo của mình thế” “Mình cứ kéo đẩy! Cứ kéo đẩy thì làm sao!”
Tiểu Đường Đậu nổi giận, mặt đỏ cả lên, Mộ Mộ từng nói, không được cho người khác kéo quần áo của đứa bé, tiểu Đường Đậu liền chìa tay đẩy Nguy Tùng Dương ra, “Không cho!”
Nguỵ Tùng Dương bị kích giận, xông lên túm lấy áo của tiểu Đường Đậu, trẻ con cũng có thói hư tật xấu, bạn càng không cho, tôi càng muốn làm như vậy.
Buổi ngủ trưa vừa kết thúc, Cổ Đình Xuyên cũng chẳng ngủ được ngon, vừa nhìn thấy tiểu Đường Đậu đang đánh nhau với Ngụy Tùng Dương, liền vội vàngchạy đến kéo bọn chúng ra. “Ngụy Tùng Dương! Cậu làm cái gì thế Câu có phải con trai không đấy! Mà lại bắt nạt con gái thế há!" “Hừ, là Phó Mặc Trành đẩy mình ngã trước!”
Tiểu Đường Đậu tức giận chỉ vào Nguy Tùng Dương, “Là cậu cứ kéo áo của mình thì có!”
Cô bé rõ ràng đã cảnh cáo cậu ta, đừng có kéo áo của cô bé nữa, nhưng Nguy Tùng Dương vẫn là không nghel
Cổ Đình Xuyên vừa nghe thấy, lập tức xách cổ áo của Nguỵ Tùng Dương lên, thẳng thắn hỏi: “Cậu kéo áo của Phó Mặc Trành làm gì!” “Mình kéo chơi thôi cũng không được à? Liên quan gì đến cậu chứ
Sao lại không liên quan đến cậu ấy chứ? Đương nhiên là có liên quan rồi Phó Mặc Trành là vợ của cây ấy mà
Cổ Đình Xuyên giơ tay ra đầm Nguy Tùng Dương.
Nguỵ Tùng Dương không đánh được lại Cổ Đình Xuyên, hai tay ôm lấy đầu, “Cổ Đình Xuyên cậu dừng tay lại mau! Cậu đánh mình thì cô giáo sẽ đánh cậu đấy! Cô giáo nói rồi không được phép đánh nhau!” “Nói đi! Còn dám bắt nạt Phó Mặc Trành không! “Không dám rồi không dám rồi! Mau dừng tay lại đi!"
Cổ Đình Xuyên vừa dừng tay, Nguy Tùng Dương liền vội vàng đẩy cậu ấy ra, rồi chạy một mạch ra khỏilớp học, chạy đến văn phòng tố cáo với cô giáo
Tiểu Đường Đậu mím môi nói: “Tiêu rồi, Nguy Tùng Dương đi tố cáo rồi, nếu như cô giáo trừng phạt chúng ta thì sao đây?" “Sao thế, cậu sợ à?”
Tiểu Đường Đậu nhớn mày, tò mò hỏi: “Cậu không sợ sao?”
Cổ Đình Xuyên hừ một tiếng, cậu ấy mới không sợ, cậu ấy lại không phải Nguỵ Tùng Dương, cậu ấy giống với bố, là một người đàn ông, chứ không phải kiểu người nhút nhát.
Một lúc sau, cô giáo liền gọi Cổ Đình Xuyên và tiểu Đường Đậu ra ngoài.
Hai đứa bé dựa vào bờ tường.
Cô giáo giọng nghiêm khắc hỏi: “Phó Mặc Trành, Cổ Đình Xuyên, sao các em lại đánh nhau với Nguy Tùng Dương thế?"
Cổ Đình Xuyên nói: “Nguỵ Tùng Dương bắt nạt Phó Mặc Trành”
Cô giáo chau mày lại, học sinh Cổ Đình Xuyên này, lúc đầu cũng không biết là đến trường mẫu giáo quốc tế như thế nào, trong gia đình của học sinh trường mẫu giáo quốc tế bọn họ này, cực kỳ giàu có, vậy mà học sinh Cổ Đình Xuyên này, bố mẹ hình như chỉ là tiền lương bình thường, điều này không quan trọng, cái quan trọng là, Cổ Đình Xuyên còn là ông vua trong lớp, thường xuyên đứng đầu gây chuyện.
Cô giáo có chút thành kiến đổi với Cổ Đình Xuyên,nói: "Ngụy Tùng Dương và Phó Mặc Trành cãi nhau, thì liên quan gì đến em chứ?
Cố Đình Xuyên nhớn mày, nghiêm túc nói: “Em và Phó Mặc Trành là bạn thân, Phó Mặc Trành bị bắt nạt, em không thể không quan tâm.
Tiểu Đường Đậu trợn to đôi mắt long lanh nhìn Cố Đình Xuyên, Cổ Đình Xuyên trở nên tốt như này từ lúc nào vậy chứ?
Cô giáo khoanh tay, lại nhìn sang tiểu Đường Đậu, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, hỏi: "Phó Mặc Trành, Nguyt Tùng Dương bắt nạt em như thế nào?”
Tiểu Đường Đầu thật thà nói. "Ngụy Tùng Dương cứ kéo áo của em, em bảo cậu ấy đừng kéo nữa, nhưng cậu ấy vẫn cứ kéo áo của em “Vì cái này, nên em đầy Nguy Tùng Dương sao?”
Tiểu Đường Đậu phòng mặt nói: "Mộ Mộ từng nói, không được cho người khác kéo quần áo. Đặc biệt là con trai “Mộ Mộ Mộ Mô là ai?” "Me em."
Cô giáo chắc là đã rõ liền chỉ bảo nói: "Nhưng Nguy Tùng Dương chỉ là keo áo của em thôi, em cũng không nên chia tay đầy cầuay chứ.
Học sinh Phó Mặc Trành này, tay cũng nhanh ra phết nhưng cô ta nhờ Phỏ Mặc Trành là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Phó thị ở Bắc thành, bố đứa bé còn là một tướng lĩnh hoà bình nổi tiếng, học sinh Phó Mặc Trành này là đời thứ ba của gia đình có xuất thần tốt, còn là người giàu ba thế hệ, không được phê