Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 487

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Biệt thự nhà họ Cổ.

Ông Cổ đang nghiêm nghị ngồi trên ghế chủ vị, trên bàn ăn, là bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.

Chú Mã đã ở ngôi nhà này nhiều năm như vậy, cái bầu không khí này, cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng cậu chủ quay lại, ông cụ lại cứ kéo căng mặt, chắc chắn là chuyện không lành.

Chú Mã không kìm được khuyên bảo nói: “Ông cụ, cậu chủ quay lại, ở bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi thấy cậu chủ cũng gầy đi không ít. Ông cụ, để cậu chủ ăn bát cơm trước đi, có chuyện gì, đợi ăn xong cơm rồi thương lượng cũng không muộn...”

Lời của chú Mã chưa nói xong, Cổ Tồn Ngộ đột nhiên đứng dậy, mặt không biểu cảm để lại một câu nói: “Con không đói, mọi người ăn đi.” Cổ Tôn Ngộ hoàn toàn không quan tâm đến những người khác ở trên bàn ăn, đã sải chân đi lên tầng, rồi đi vào phòng ngủ của mình.

Ông cụ Cố vô cùng giận dữ, “Anh nhìn cái bộ dạng của nó kìa! Ở bên ngoài phiêu bạt ba năm không nóilàm gì, bây giờ vừa về nhà liền bày cái mặt khó nhìn kia ra, tôi mắc nợ nó à?” “Ông cụ, đừng tức giận, cái tính cách đó của cậu chủ, ông còn không hiểu rõ sao?"

Ông cụ Cổ than thở hai tiếng, ánh mắt đặt lên người của Liễu Tiêm Tiêm đang ngồi cạnh bàn ăn.

Liễu Tiêm Tiêm phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức đứng dậy, nói: "Bác trai, bây giờ cháu đi xem Tôn Ngộ đây.”

Ông cụ Cổ điềm đạm trả lời một tiếng.

Đợi sau khi Liễu Tiêm Tiêm lên tầng, chú Mã chau mày nói: “Ông cụ, tôi thấy cậu chủ đối với cô Liễu Tiêm Tiêm này, hình như đã không còn tình cảm gì rồi, chúng ta có phải là gán ghép sai rồi không?”

Ông cụ Cổ lạnh lùng nói: “Năm đó không phải nó chỉ vì chút chuyện vặt này, mà làm ầm ĩ với tôi đến tận bây giờ sao? Bây giờ tôi đã cho lối thoát rồi, còn giúp nó tìm Liễu Tiêm Tiêm về nhà nữa, nó còn muốn như thế nào chứ, cái mặt già này của tôi, lẽ nào không cần thể diện nữa sao?”

Chú Mã không nhịn được cười, “Phải phải phải, ông cụ đương nhiên cần thể diện, nhưng chung sống giữa bố con, không thể cứ đối đầu gay gắt được. Cậu chủ trẻ trung mạnh mẽ, ông cũng phải nhường nhịn một chút. “Cố Tôn Ngộ nó tưởng rằng nó vẫn còn nhỏ à, đã là người hơn ba mươi rồi, mà vẫn còn suốt ngày tình yêu, năm đó chính là vì một Liễu Tiêm Tiêm, mà làm ầm ĩ tới mức bỏ nhà ra đi, là giỏi lắm rồi, lần này nóquay lại, tôi đã tìm lại Liễu Tiêm Tiêm cho nó, nó còn làm ầm ĩ với tôi, tôi thực sự muốn lấy gậy đánh chết nó mà!” Chú Mã bật cười, an ủi nói: “Ông cụ, ông cũng không thể nói như vậy được, cậu chủ suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi, nhưng mà lần này cậu chủ chịu quay lại, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn cũng bằng lòng quay về tập đoàn gánh vác áp lực vì ông rồi. “Nếu như nó tiêu tốn tâm tư vào tập đoàn, thì tôi còn phải nôn nóng như vậy làm gì? Cái thằng con này, đầu óc kinh doanh còn lợi hại hơn tôi, nhưng mà, đôi lúc cũng rất ngu đần, nếu như tôi không rèn giũa nó, nó thực sự sẽ trở thành một vua Trụ, vì một Tô Đất mà từ bỏ cả một giang sơn đấy.” “Phải phải phải, ông cụ vẫn là nên rèn giữa cậu ấy."

Trong con mắt già cỗi sắc bén của ông cụ Cổ, liền quạt một cái, hỏi: “Đúng rồi, người phụ nữ không danh ngôn chính thuận mà nó lấy ở Bắc thành kia, là như thế nào?” “Cái cô gái đó, tên là Hoà Tuệ, là một người bình thường, đã kết hôn với cậu chủ được ba năm rồi, hơn nữa cô gái đó và cậu chủ còn có con rồi.”

Ông cụ Cổ đột nhiên chau mày lại, “Anh nói cái gì? Thắng con thổi tha này đã có con rồi sao?” “Đúng vậy, ông cụ.

Ông cụ Cổ mím môi, trầm tư một hồi, nói: “Không được, huyết thống của nhà họ Cổ, không thể lưu lạc ở bên ngoài, anh cho người đi đón đứa bé về Đế Đô đi,tạm thời đừng để cậu chủ biết.” “Vâng. Ông cụ, nhưng mà cô gái mà cậu chủ lấy kia.” “Bảo cô ta ký tên vào hợp đồng li hôn đi, rồi cho cô ta thêm một khoản tiền, bảo cô ta sau này đừng đến tìm Cổ Tồn Ngộ nữa, tên Cổ Tôn Ngộ này cũng thật là, dám đối đầu với tôi, còn tuỳ tiện kết hôn nữa chứ!"

Chú Mã cảm thấy có chút không thoả đáng, dẫu sao cậu chủ đã ở cùng cô gái kia ba năm rồi, cậu chủ không phải kiểu người có thể khoan nhượng, nếu đã có thể ở cùng cô gái đó ba năm, hơn nữa còn có con, thì chắc chắn đối với cô gái đó, ít nhiều cũng có tình cảm, làm như vậy, có phải không hợp lý quá không?

Nhưng chủ Mã không dám nói ra, sợ ông cụ sẽ không vui.

Trên tầng, trong phòng ngủ.

Sau khi Liễu Tiêm Tiêm đi lên theo, thì phát hiện Cổ Tồn Ngộ đã đi tắm.

Điện thoại của anh ấy đang đặt trên kệ tivi, chuông điện thoại bỗng reo lên.

Màn hình hiển thị, vợ.

Liễu Tiêm Tiêm ánh mắt run rẩy, bỗng đơ ra, nhìn vào cửa phòng tắm, Cổ Tồn Ngộ vẫn đang tắm...

Tay của cô ta, ma xui quỷ khiến ấn nghe máy.

Hoà Tuệ vừa tan làm, xách theo túi vừa ra khỏi công ty, giọng giận hờn với đầu dây bên kia. “Chồng,sao bây giờ anh mới nghe máy chứ? Em gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn wechat anh cũng không trả lời em..."

Trong đôi mắt của Liễu Tiêm Tiêm hiện lên vẻ tính toán, liền cong miệng lễ phép nói: “Cô này, Tôn Ngộ đang tắm, nếu cô có chuyện gì, thì chút nữa gọi lại sau nhé.”

Hoà Tuệ ở đầu dây bên kia sững sờ, chau mày lại, Cổ Tồn Ngộ đang đi công tác, anh ấy đang tắm, vậy chắc là đang trong khách sạn, nhưng trong phòng anh ấy, sao lại có phụ nữ chứ?

Nhưng Hoà Tuệ tin tưởng Cổ Tôn Ngộ không phải loại người đó, bèn hỏi: "Cô là đồng nghiệp của Tôn Ngộ sao?”

Liễu Tiêm Tiêm cực kỳ vô tội nói: “A... tôi không phải đầu, tôi là bạn gái của Tôn Ngộ.

Hoà Tuệ: “…”

Đầu bên kia tự xưng là bạn gái của Tôn Ngộ, vậy cô ấy là gì chứ?

Vợ của Cổ Tồn Ngộ, không phải là Hoà Tuệ sao?

Nhưng vẫn không đợi Hoà Tuệ nói, Liễu Tiêm Tiêm đã nghe thấy tiếng đóng vòi nước ở trong phòng tầm, liền vội vàng cúp máy, xoá tên người gọi đến đi, rồi đặt điện thoại lại vị trí cũ.

Cổ Tồn Ngộ chỉ mặc một bộ áo tắm đi ra, cái đại của bộ áo tắm được thắt lỏng lẻo, làm lộ ra từng múi cơ bắp mê người, ánh mắt của Liễu Tiêm Tiêm cũng bị thu hút.

Nhưng Cổ Tồn Ngộ không ngờ rằng trong phòng

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-487-0

vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-487-1
Bình Luận (0)
Comment