Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 547

Chương 547: Người đàn ông trong nhà này thực sự có cả một hầm mỏ

Sau khi Thomson ném “thi thể” kia lên máy bay, Nguyệt Như Ca cũng nhanh chóng chui vào trong cabin.

Lục Hỉ Bảo vẫn đứng trước cổng cabin, đôi mắt nước nhìn chằm chằm Giang Thanh Việt, bàn tay nhỏ bé nắm lấy đôi tay thon dài hơi lành lạnh của anh: “Giang Thanh Việt, anh trả lời em đi”

Giọng nói mềm mại nhưng lại vô cùng kiên định, xen lẫn sự van nài khôn xiết khiến cho trái tim của Giang Thanh Việt co rút kịch liệt.

Nhưng ánh mắt anh ấy lại không có chút cảm xúc nào, anh chậm rãi kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, hờ hững nói: “Về nhà đi, đừng chờ tôi nữa. Chúng ta xem như không quen biết.”

Đừng chờ anh ta nữa, cũng đừng tỏ ra quen biết anh ta…

Cửa cabin bỗng nhiên đóng lại, ngăn cản Lục Hỉ Bảo ở bên ngoài.

Lục Hỉ Bảo nhìn chiếc máy bay trực thăng trên đỉnh đầu đang bay dần xa, nước mắt xoẹt qua nơi khóe mắt.

Anh ấy đã tới, nhưng cũng đã đi rồi.

Ngồi trong máy bay trực thăng, đôi mắt Giang Thanh Việt vẫn chăm chú nhìn sân thượng bệnh viện đang ngày càng thu nhỏ lại và cả bóng người bé nhỏ vẫn đứng ở đấy không chịu rời đi. Trái tim của anh như bị một bàn tay to năm chặt, tùy ý tàn phá.

Nguyệt Như Ca ngồi cạnh anh cười khẩy: “Ban đầu là ai nói với tôi, đời này không thể thiếu Lục Hỉ Bảo, vậy mà mới chớp mắt đã chia tay rồi. Mồm mép của đàn ông đúng là chỉ dành để nói dố Thomson vừa lái máy bay, vừa nói chuyện phiếm: “Giang, có phải anh cảm thấy mình sắp tiêu rồi nên mới cắt đứt quan hệ với cô bé kia đúng không? Bạch Lang giết người không chớp mắt là đây sao?”

Bạch Lang là biệt hiệu của Giang Thanh Việt ở tổ chức Ánh Sáng.

Giang Thanh Việt vẫn im lặng, không nói câu nào.

Nguyệt Như Ca khẽ hừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi đã bảo là anh và Lục Hỉ Bảo không có tương lai rồi mà, hai người vốn dĩ không cùng một thế giới. Cô gái kia thì là một cô bé ngoan sinh ra trong một gia đình bình thường bậc trung, đối với nghề nghiệp của cô thì việc trị bệnh cứu người chính là lý tưởng và trách nhiệm. Nhưng anh thì sao, là một tên giết người không gớm tay. Cô ấy cứu người, anh lại giết người, các người đã định trước là không chung một đường rồi.”

Thomson lại không đồng ý với ý kiến đó: “Như Ca, cô phải nghĩ rộng lên chứ. Mặc dù chúng ta giết người, nhưng người mà chúng ta giết toàn là những thành phần khủng bố và kẻ xấu. Chúng ta giết bọn chúng cũng là vì bảo vệ trật tự thế giới, còn bảo vệ được vô số người, nghề nghiệp của chúng ta rất là vinh quang đó.”

“Nói vĩ đại như vậy, có phải đến cả anh cũng cảm thấy cảm động hay không?”

Thomson không hề ngần ngại cười nói: “Chúng ta cũng là anh hùng mà”

Nguyệt Như Ca cắt lời: “Đúng, là kiểu anh hùng đến chết cũng không được lưu danh”

Thomson: ”…

Nguyệt Như Ca chăm chú nhìn Giang Thanh Việt, phát hiện từ nãy đến giờ anh vẫn chưa mở miệng, ngập ngừng nói: “Bệnh đau dạ dày này của anh phải được trị liệu đàng hoàng, nếu không anh sẽ chết thật đấy”

“Tôi biết rồi”

Nguyệt Như Ca nuốt nước bọt, không nhịn được bèn hỏi: “Chắc không phải là anh cảm thấy mình đang trong tình cảnh nguy hiểm nên mới chia tay với Lục Hỉ Bảo chứ?”

Giang Thanh Việt thờ ơ đáp: “Không phải cô đã nói tôi với cô ấy không phải người cùng một thế giới sao? Nếu như vậy thì càng tách ra sớm, sẽ càng tốt cho cả đôi bên”

Nguyệt Như Ca không khỏi tức giận: “Giang Thanh Việt, không ngờ anh lại là người cam chịu số phận như vậy.”

Giang Thanh Việt đảo mắt, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, ôn tồn nói: “Tôi hi vọng cô ấy có thể cưới được một người đàn ông giống như tôi, như vậy cô ấy sẽ luôn nhớ đến tôi. Nhưng tôi lại sợ, cô ấy sẽ thực sự cưới một người đàn ông giống như tôi.”

Trên khuôn mặt bình thản của anh hiện lên vẻ cô đơn.

Nguyệt Như Ca khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Giang Thanh Việt nói: “Nếu như giống tôi, vậy tại sao lại không phải là tôi?”

Ánh mắt Nguyệt Như Ca ngưng lại.

Mười giờ tối, Mộ Vi Lan cảm thấy da đầu tê dại. Ngủ không được, cô đành nhắn tin cho Lục Hỉ Bảo qua zalo.

“Cậu đã gặp Giang Thanh Vị Rất nhanh, Lục Hỉ Bảo đáp lại: “Gặp rồi”

Ánh mắt Mộ Vi Lan sáng lên: “Kết quả thế nào? Hai người đã làm hòa chưa?”

chưa?”

Lục Hỉ Bảo mặt không cảm xúc trả lời: “Không, anh ấy bảo tớ về nhà, bảo tớ đừng đợi anh ấy nữa, coi như… coi như từ trước đến nay chưa từng quen anh ấy”

Phó Hàn Tranh ngồi trong phòng bệnh xử lý một số văn kiện, lúc anh khép laptop lại, phát hiện Mộ Vi Lan đang nhăn nhó nhìn điện thoại.

“Không phải nãy em kêu đau đầu sao, vậy mà còn chưa nghỉ ngơi đi. Nhìn điện thoại nhiều sẽ càng đau đầu đấy”

Phó Hàn Tranh đi qua, muốn lấy lại điện thoại di động của cô.

“Đợi chút, em đang nói chuyện với Hỉ Bảo. Bác sĩ Giang thực sự rời khỏi thành Bắc rồi, tâm trạng của Hỉ Bảo đang không tốt.”

Dứt lời, Lục Hỉ Bảo lại nhắn: “Vi Lan, người đàn ông có thể rời khỏi đất nước bằng trực thăng rốt cuộc là làm cái gì vậy?”

Hơn nữa, bọn họ còn mang theo súng.

Buổi tối hôm nay, ngoại trừ Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca, còn có một người nước ngoài nói tiếng Trung, tất cả đều trông không giống người bình thường.

Lục Hỉ Bảo vốn là người bình thường, đương nhiên sẽ tò mò muốn biết bọn họ làm cái gì. Hơn nữa, lúc anh ấy giết người, thật sự giống như là giãm chết một con kiến, không hề có chút sợ hãi nào. Lúc cầm súng cũng không sợ hãi sẽ bị cướp cò, giống như đang chơi với một khẩu súng đồ chơi vậy.

Mộ Vi Lan chỉ nhận được một thông tin trong dòng tin nhắn của Lục Hi Bảo.

“Cho nên, bác sĩ Giang đã rời đi bằng trực thăng?”

Bác sĩ Giang giàu đến vậy sao?

Phó Hàn Tranh trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của Mộ Vi Lan, hơi nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Vi Lan nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, tò mò hỏi: “Mặc dù em biết bác sĩ Giang có gia cảnh không tồi, nhưng bác sĩ Giang còn giàu hơn cả mấy tên tư bản hút máu như anh sao?”

“Bà Phó, đừng nói vậy chứ.”

Mộ Vi Lan: “… Bác sĩ Giang rốt cuộc làm nghề gì vậy?”

Phó Hàn Tranh nhíu mày, chớp chớp mắt nhìn Mộ Vi Lan, nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Giết người. Em có tin không?”

“Anh nghiêm túc à?”

“Tốt nhất em nên cách xa anh ta ra một chút, biết đâu một ngày anh ta điên lên, sẽ…”

Phó Hàn Tranh còn chưa nói xong, Mộ Vi Lan đã ngắt lời: “Nếu những gì anh nói là thật thì em cũng muốn nhắc Hỉ Bảo tránh xa anh ta ra. Thực sự là nguy hiểm mà”

“Về phần em hỏi Giang Thanh Việt có tiền hay không thì anh trả lời luôn, anh ta sở hữu vài cái mỏ kim cương ở Nam Phi, còn có thêm mấy cơ sở dầu mỏ ở Trung Đông đấy. Có điều anh cũng không biết rõ về số tài sản của anh ta, nhưng ở nơi khác chắc cũng có không ít”

Trong nhà bác sĩ Giang thực sự có hầm mỏ sao?

“Hỉ Bảo đụng vào vị thần nào đây?”

Phó Hàn Tranh rút cái điện thoại rời khỏi tay cô, đỡ cô nằm xuống: “Mau ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Lục Hỉ Bảo là người trưởng thành rồi, em không cần quan tâm đến chuyện tình cảm của cô ấy nữa đâu. Huống chỉ chuyện này dù em có quan tâm, cũng chẳng có ý nghĩa gì”

“Em chỉ không ngờ, bác sĩ Giang bình thường trông lạnh lùng lại có cả một thế lực ngầm lớn mạnh như vậy.

Phó Hàn Tranh, anh sẽ không giấu diếm em cái gì chứ? Ví dụ như mặt ngoài là nhà tư bản ác độc, nhưng sau lưng lại còn là một nhà tư bản vô cùng tàn nhẫn.”

“Vi Lan, em nói đùa cái gì vậy?”

Phó Hàn Tranh thực sự không giấu diếm cô điều gì, dù cho đôi khi cũng thực sự có buôn bán mấy loại vũ khí chiến tranh. Việc hợp tác với tổ chức Ánh Sáng của đám người Giang Thanh Việt cũng là chuyện bình thường, nhưng bọn họ đã được bảo vệ và những vũ khí mua bán đều là những vũ khí hợp pháp trên thế giới.

Bình Luận (0)
Comment