Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 550

Chương 550: Cặp vợ chồng hạnh phúc – nghĩ cách cứu viện 2

Khi Lục Hỉ Bảo tỉnh lại, cô đang ở trong một căn phòng kín, mặt bị bịt bởi một tấm vải đen, hai tay hai chân bị trói chặt, không thể cử động.

Bên tai là tiếng mở cửa.

“Đây là đâu?”

Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ vang lên: “Ồ, con ranh này, trên đường đi tao đâu thấy mày sợ hãi, vậy mà bây giờ lại sợ rồi sao?”

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Tao sẽ nói cho Bạch Lang biết, hiện tại mày đang nằm trong tay tao.”

“Đại ca, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi chỉ là bạn gái cũ của Bạch Lang. Anh ta chắc chắn sẽ không bất chấp nguy hiểm mà tới cứu tôi đâu!”

Người đàn ông đeo mặt nạ mỉm cười: “Hắn ta có hay.

không, chúng ta thử là sẽ rõ.”

Lục Hỉ Bảo là một người từ bé đã sống một cuộc.

sống yên bình, bây giờ không những bị “phần tử khủng bố”

bắt cóc mà còn bị súng dí vào đầu, không sợ hãi mới là lạ.

Giang Thanh Việt là đồ khốn khiếp. Đã bị anh ta đá rồi, bây giờ còn vì anh ta mà bị hãm hại!

Rốt cuộc cô đã làm hại ai chứ? Giờ cô chỉ muốn về nhà thôi…

“Bây giờ tao sẽ nói với Bạch Lang, mày đang ở chỗ này”

Lục Hỉ Bảo nhăn mũi, nghẹn ngào nói: “Tôi chẳng qua chỉ là bạn gái cũ của anh ta, anh ta sẽ không quan tâm tôi chết hay sống đâu…”

Sau khi điện thoại được kết nối, người đàn ông đeo mặt nạ nói với người ở đầu dây bên kia: “Bạch Lang, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

“Hắc Ảnh? Tên bại trận kia, bây giờ còn dám liên hệ với tao?”

Hắc Ảnh cười một tiếng: “Lần này, tao sẽ khiến mày.

tình nguyện giao con đường biển ở Nam Mỹ kia cho tao.”

“Tao rất tò mò, mày lấy đâu ra dũng khí mà nói lời ngạo mạn như vậy”

Hắc Ảnh để điện thoại di động ở chế độ rảnh tay, nói: “Bạch Lang, mày không ngờ bạn gái cũ của mày đang nằm trong tay tao chứ gì?”

Ở phía bên kia, đôi mắt đen của Giang Thanh Việt mạnh mẽ co rút lại, nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh: “Mày muốn làm gì thì cứ nói thẳng, đừng lấy chiêu trò bạn gái cũ ra mà lừa người.”

“Hừ, mày không thừa nhận đúng không?”

Hắc Ảnh giật miếng vải đen che mắt Lục Hỉ Bảo xuống, túm lấy tay của cô, đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ.

Lục Hỉ Bảo giãy dụa: “Anh muốn làm gì?”

Ở bên kia, Giang Thanh Việt nghe rất rõ tiếng kêu của Lục Hỉ Bảo, trái tim không khỏi run rẩy.

Hắc Ảnh cầm một con dao sắc bén, đặt lên trên ngón út của Lục Hỉ Bảo, nói với đầu dây bên kia: “Bắt đầu từ lúc này, nếu mày dám từ chối một câu, tao sẽ cắt đứt một ngón tay của cô ta.”

Lục Hỉ Bảo sợ hãi đến mức toàn thân phát run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Giọng nói Giang Thanh Việt trở nên lạnh lẽo, tràn đầy sát khí: “Hắc Ảnh, nếu mày dám động vào một ngón tay của cô ấy, tao sẽ tiêu diệt tổ chức Ánh Sáng!”

Hắc Ảnh mỉm cười: “Cho nên, vì mối quan hệ hữu nghị giữa chúng ta, mày đưa con đường biển vận chuyển ở Nam Mĩ kia cho tao, cô bạn gái nhỏ này của mày cũng sẽ bình yên vô sự trở lại bên cạnh mày. Khoản giao dịch này rất có lời, mày nên suy nghĩ cẩn thận!”

Giang Thanh Việt cười khẩy: “Tao thật không ngờ đặc công số một của tổ chức Ánh Sáng lại đi bắt cóc một cô gái vô tội! Xem ra, tổ chức Ánh Sáng bọn mày quá kém cỏi nên mới phải dùng mấy trò giơ bẩn sau lưng người khác như vậy! Không sợ truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”

Hắc Ảnh tức giận nói: “Mày đừng có mà vu khống cho tổ chức Ánh Sáng, lần hành động này là do tao tự quyết định, không liên quan đến tổ chức!”

Giang Thanh Việt không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Địa chỉ giao dịch?”

“Tám giờ tối nay, tại hòn đảo Sardinia! Một tay giao người, một tay giao hợp đồng!”

Giang Thanh Việt nghiến răng đáp: “Mày tốt nhất đừng động đến một sợi tóc của cô ấy. Nếu không, mày không chỉ không lấy được hợp đồng, mà cũng chẳng nhìn được ánh mặt trời ngày mai đâu!”

Tại căn cứ của tổ chức Ánh Sáng.

Giang Thanh Việt dứt mấy ống dây truyền dịch trên người xuống, rời khỏi giường bệnh, thay trang phục chuẩn bị rời đi.

Thomson vừa đi vào, phát hiện anh ấy đã thay xong một bộ đồng phục chiến đấu.

“Giang, anh vừa làm phẫu thuật xong, còn đang trong thời kỳ bình phục! Anh muốn làm gì?”

“Cứu người.”

Giang Thanh Việt thành thục lắp đạn, không quan tâm đến Thomson.

“Anh muốn cứu ai? Ngài đã nói, không cho phép anh làm bất cứ nhiệm vụ nào trong thời gian này. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Giang Thanh Việt cầm một chiếc súng lục, các đốt ngón tay trắng xanh, lồng ngực phập phùng. Một người được dạy dỗ đàng hoàng như anh, bây giờ lại cắn răng văng tục: “Mẹ kiếp! Hắc Ảnh bắt cóc Hỉ Bảo! Tối nay không giết chết hắn, tên của tôi sẽ viết ngược lại!”

Thomson nhìn người đàn ông âm trầm, đáng sợ trước mặt, trái tim khế run lên, lặng lẽ thắp hương cúng Hắc Ảnh trước.

Nguyệt Như Ca đứng ở cửa nghe hết mọi chuyện, đôi lông mày nhíu lại, dáng vẻ hóng chuyện: “Xem ra tối nay lại có trò hay diễn ra rồi. Tên Hắc Ảnh kia thật ngu ngốc, bắt cóc ai không bắt cóc, lại đi bắt cóc Lục Hỉ Bảo. Hắn đúng là kiểu người thích bị ngược đãi mà!”

‘Thomson nhìn Nguyệt Như Ca: “Cho nên, chúng ta phải đi cùng anh ta à?”

Nguyệt Như Ca ném một khẩu súng cho Thomson: “Chẳng lẽ lại không? Anh định để một bệnh nhân chạy đến chịu chết ư?”

Thomson và Nguyệt Như Ca vừa thay trang bị xong, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ ầm ầm của máy bay trực thăng.

Mẹ kiếp! Giang Thanh Việt đã lái máy bay đi trước rồi!

Anh trai ơi, anh không còn thiết mạng sống của mình nữa hay sao?

Nguyệt Như Ca cầm lấy cái bộ đàm, tức giận mắng: “Giang Thanh Việt, cái đồ ngốc kial”

Lúc nghe được câu này, Giang Thanh Việt không có phản ứng gì, vẫn chuyên tâm lái máy bay, anh chỉ nói một câu: “Đảo Sardinia! Tám giờ tối!”

“Mẹ kiếp!”

Nguyệt Như Ca tức giận ném bộ đàm đi!

Đúng là cái tên thấy sắc quên bạn! Dám để cho chiến hữu vào sinh ra tử vì cứu anh ta dấn thân mạo hiểm để cứu con nhóc vô dụng kia!

Giang Thanh Việt bị bệnh ở dạ dày, có khi nào di chuyển lên não rồi không?

Đảo Sardinia là địa bàn của tổ chức Ánh Sáng.

Lẻ loi một mình chạy đến địa bàn của tổ chức Ánh Sáng để cứu người, ai cho anh ta dũng khí vậy chứ? Là Lương Tĩnh Như sao?

Thực sự là…bị tình yêu làm mê muội đầu óc!

Nguyệt Như Ca tức giận đạp lên giường bệnh của anh.

Buổi tối, vào lúc bảy giờ năm mươi, Hắc Ảnh túm lấy cổ áo phía sau của Lục Hỉ Bảo, ép cô phải xuống máy bay.

“Ngoan ngoãn cho tao!”

Khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc của Lục Hỉ Bảo nhăn lại, cô hỏi: “Các người hẹn nhau tám giờ giao dịch, bây giờ mấy giờ rồi? Bạch Lang có tới đâu. Tôi đã bảo rồi, anh ta sẽ không tới đâu mài!”

“Còn mười phút nữa! Nếu mười phút sau Bạch Lang không tới, tao sẽ ném mày vào rừng cho sói ăn thịt!”

Lục Hỉ Bảo sợ hãi, co rụt hai vai lại: “Tôi…tôi ăn không ngon đâu!”

Hắc Ảnh hừ một tiếng: “Tối nay, Bạch Lang đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!”

Trái tim Lục Hỉ Bảo ngừng đập, đôi mắt nước mở to, ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ anh…anh muốn mạng của anh ta…

“Không phải sao? Hừ, Bạch Lang càng sống thì càng là một sự phiền toái. Chỉ có khi chết đi, tổ chức Ánh Sáng của tao mới có thể thống trị cả châu Âu và châu Mỹ!”

Lục Hỉ Bảo cong môi, cho rằng anh ta đang vọng tưởng…

Hắc Ảnh nhìn dáng vẻ khinh thường của cô, trừng mắt “Hỏi tôi chuyện này làm gì, tôi tin hay không tin thì có gì khác biệt sao? Hiện tại tôi chỉ muốn sống sót trở về nhà thôi”

Hắc Ảnh nhìn chằm chằm cô gái thú vị trước mặt bằng ánh mắt sáng rực: “Nếu như mày không phải người phụ nữ của Bạch Lang, không chừng tao sẽ giữ mày lại!”

Lục Hỉ Bảo rùng mình, cười ha ha: “Thôi đi…”

Giữ lại cô để làm áp trại phu nhân sao? Vậy thà rằng để cô chết đi còn hơn!

Bảy giờ năm mươi chín phút.

Hắc Ảnh nhìn thời gian trên đồng hồ: “Vẫn còn một phút nữa. Nếu Bạch Lang không xuất hiện, mày sẽ làm mồi cho sói.”

Dứt lời, trên bầu trời cách đó không xa, trong màn đêm, một chiếc máy bay quân sự đang vượt biển bay thẳng về phía đảo.

Lục Hỉ Bảo ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Giang Thanh Việt thực sự tới cứu cô sao?

Hắc Ảnh hừ một tiếng: “Nhóc con, xem ra trong lòng Bạch Lang, mày cũng có chút giá trị. Hắn tới rồi đấy!”

Bình Luận (0)
Comment