Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 560

Chương 560:

 

Cô gái nhỏ trong lòng anh lại nghẹn ngào đáp: “Đừng bắt em buông tay nữa. Em không muốn buông anh ra đâu. Dù anh có mắng em, có đuổi em đi thì em cũng không từ bỏ đâu.”

 

Sự dịu dàng hiện lên trong đôi mắt Giang Thanh Việt, một giọng nói ấm áp vang lên: “Vậy thì cứ ôm thật chặt đi.”

 

Người đàn ông ấy hơi cúi xuống, đột ngột bế cô lên.

 

Lúc này đây, Lục Hỉ Bảo mới nhận ra xung quanh còn có rất nhiều cặp mắt khác.

 

Tiêu rồi, mới nãy cô xúc động quá nên quên mất còn có người khác nữa…

 

Mà kệ đi, dù gì cô cũng vứt hết liêm sỉ một lần rồi, chẳng ngại vứt đi thêm lần nữa!

 

Lục Hỉ Bảo vùi mặt vào trong bộ quân phục của Giang Thanh Việt, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ anh.

 

Giang Thanh Việt nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, đôi môi mỏng nhẹ cong lên, khoảng trống trong tim anh phút chốc đã được cô khỏa lấp.

 

Anh ôm cô đi thẳng vào trong kí túc xá.

 

Lúc này, Lục Hỉ Bảo mới thò mặt ra ngoài bộ quân phục của anh, chẳng khác gì một chú chuột nhỏ vừa làm chuyện xấu xong, đang thăm dò ngoại cảnh: “Giờ không còn ai nữa chứ?”

 

“Chỉ có anh và em thôi.”

 

Lục Hỉ Bảo muốn nhảy khỏi người Giang Thanh Việt nhưng lại bị anh năm chặt cổ tay, ôm chặt lại vào lòng: “Không có ai rồi nên không ôm tiếp hả?”

 

Lục Hỉ Bảo: “…”

 

Cô sửng sốt hai giây rồi mới ngửa mặt lên, đôi mắt rực sáng nhìn vào anh: “Anh không đuổi em đi nữa à?”

 

“Đưa em về Bắc Thành, chuyện này không thương lượng.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo phút chốc lại xụ xuống: “Giang Thanh Việt, sao mà anh cố chấp vậy chứ?

 

Hay là bởi vì anh sợ em sẽ trở thành gánh nặng cho anh, nên anh mới luôn muốn đưa em về Bắc Thành?”

 

Giang Thanh Việt nhìn cánh môi vẫn đang mấp máy không ngừng nghỉ của cô, mắt cũng tối đi. Anh ôm chặt eo cô, cúi đầu, hôn lên đôi môi ấy.

 

So với việc phân tích nên hay không thì anh càng muốn ôm chặt cô vào lòng, hôn cô thật lâu để xoa dịu những nhớ nhung vẫn ùn ùn kéo tới suốt những ngày qua hơn.

 

Trong bóng tối, hai người hôn nhau nồng nhiệt không thể dứt ra được, không biết Lục Hỉ Bảo lấy đâu ra can đảm, bàn tay nhỏ nhắn của cô tự động cởi quân phục của Giang Thanh Việt ra.

 

Người đàn ông giữ chặt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô lại, động tác bỗng dừng, đôi mắt đen sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Đã mấy ngày rồi anh chưa tắm rửa sạch, bẩn lắm”

 

“Em không chê anh”

 

Giang Thanh Việt yêu chiều nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt ngày càng nồng đậm: “Không chờ nổi nữa à?”

 

Lục Hỉ Bảo bị anh cười nên đỏ ửng cả mặt, vội vàng rút bàn tay nhỏ nhắn về: “Em đâu có đâu!”

 

Nhưng giải thích như vậy thì giống như là càng che càng lộ.

 

Cô luống cuống chui ra khỏi ngực anh, Giang Thanh Việt cũng không tiếp tục trêu cô nữa, người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm.

 

Đợi đến khi Giang Thanh Việt đi ra, Lục Hỉ Bảo mới cẩn thận hỏi: “Vậy, tối nay em ngủ lại đây có được không?”

 

Trước đó, vì Giang Thanh Việt không có ở đây nên cô mới ngủ lại ở phòng ký túc này, nhưng bây giờ chủ nhân của nó đã trở về, mà Giang Thanh Việt còn chưa đồng ý làm lành với cô, cô muốn ở lại đây nhưng không biết chủ phòng có đồng ý hay không.

 

Giang Thanh Việt cầm khăn lông lau lau mái tóc ngắn, anh hơi khựng lại: “Em không muốn ngủ ở chỗ anh, chẳng lẽ còn định chạy sang phòng của người đàn ông khác?”

 

“… Em không có.”

 

Lục Hỉ Bảo khẽ giật mình, sau khi phản ứng lại, đôi mắt to tròn mở to, trong ánh mắt lóe lên kinh ngạc: “Vậy bây giờ tụi mình đã làm lành chưa?”

 

Giang Thanh Việt nhếch môi, tiện tay vứt khăn lông khô qua một bên, sau đó sải đôi chân thon dài thẳng tắp bước từng bước đi về phía cô, anh cúi người xuống, ôm thẳng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đặt lên giường.

 

“Chuyện làm lành thế này thì anh càng muốn dùng hành động để chứng minh hơn đấy. Em thấy sao?”

 

Lục Hỉ Bảo bị anh ôm vào lòng, nước mắt lã chã rơi, cô cảm thấy… Cô cảm thấy chỉ cần được ở bên cạnh anh thì như thế nào cũng tốt cả.

 

“Vậy, vậy mà anh vừa nói là muốn đưa em về Bắc Thành”

 

“Ở đây rất nguy hiểm, hơn nữa điều kiện ở đây cũng quá tệ, không thích hợp để sinh sống”

 

Lục Hỉ Bảo khăng khăng nói: “Anh có thể sống được thì sao em lại không thể chứ?”

 

Ánh mắt của Giang Thanh Việt trở nên dịu dàng hơn, bế cô ngồi lên đùi mình: “Anh là đàn ông, mà anh còn thường xuyên sống ở nơi như thế “Nhưng Tống Kiều và Nguyệt Như Ca cũng là con gái, họ sống được thì em cũng sống được “Em không giống với mấy c‹ Lục Hỉ Bảo hơi cúi mắt xuống, cô cảm thấy mình bị Giang Thanh Việt coi thường, nhưng cũng nhận ra điều anh vừa nói là sự thật, cô mím môi, tự tỉ nói: “Em biết em không bằng các cô ấy, chắc chắn các cô ấy còn biết cầm súng, đánh nhau, có năng lực tự bảo vệ bản thân, em ở đây chắc sẽ làm anh cảm thấy vướng víu tay chân nữa. Em biết rồi, nếu như anh thật sự muốn đưa em về Bắc Thành thì cứ sắp xếp đi, em sẽ ở đó đợi chờ anh”

Bình Luận (0)
Comment