Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 571

Chương 571:

 

Giang Thanh Việt gắp thức ăn vào trong chén cho cô: “Sao thế? Hai người…xảy ra chuyện gì à?”

 

Lục Hỉ Bảo lắc đầu: “Ngoài việc khoe khoang quan hệ của cô ấy với Tri Quân thì còn cô ấy có thể làm gì chứ, chỉ là em nghe nói cô ấy là em họ của anh nên mới nghĩ xem liệu anh có bảo vệ cô ấy không thôi.”

 

Giang Thanh Việt nhìn cô gái trước mặt với đôi mắt đen sâu hun hút, môi anh khẽ cong lên, nói rất dứt khoát: “Không đâu, cho dù giữa hai người có xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn bảo vệ em”

 

Hai má Lục Hỉ Bảo ửng hồng, cầm chén lên, như vùi mặt vào trong.

 

Giang Thanh Việt thì vẫn điềm tĩnh nói: “Chỉ là một cô em họ bà con xa thôi, còn bây giờ người nhà của anh là em mà”

 

Lục Hỉ Bảo vô thức ngẩng đầu lên, cô hỏi: “Em là người nhà…với thân phận là gì của anh?”

 

“Bà Giang, là vợ, có được không?”

 

Lục Hỉ Bảo sặc cháo, cô ho khan mấy tiếng, đợi sau khi bình tĩnh lại, cô đỏ mặt hỏi: “Anh… anh đang cầu hôn em đấy hả?”

 

“Nếu như em đồng ý thì lúc nào cũng được. Cho dù bây giờ em không chịu đồng ý, cả đời này anh cũng không giao vị trí bà Giang cho ai cả, sẽ luôn giữ cho em”

 

Anh Giang giặt giữ, nấu ăn, nuôi mèo

 

Một cuối tuần vui vẻ trôi qua, sau khi Lục Hỉ Bảo đi làm, Giang Thanh Việt trở thành một người đàn ông nội trợ mẫu mực.

 

Lục Hỉ Bảo sợ anh ở nhà một mình thì buồn chán nên cô còn đi cùng anh đến cửa hàng thú cưng mua một con mèo Scottish Fold.

 

Kể từ đó, Giang Thanh Việt không chỉ giặt giũ, nấu ăn mà còn nuôi mèo nữa.

 

Vốn dĩ Giang Thanh Việt muốn cô chuyển đến căn hộ của mình, nhưng Lục Hỉ Bảo là người khá truyên thống, cô cảm thấy hai người còn chưa kết hôn mà đã dọn đến sống cùng nhau thì không tốt chút nào.

 

Nhưng Giang Thanh Việt được nghỉ phép mà suốt ngày lại phải đầm đề ở căn hộ đi thuê nhỏ xíu của Lục Hỉ Bảo.

 

Cuối cùng, anh đành nói chuyện với chủ nhà rồi mua luôn căn đó.

 

Mãi đến cuối tháng, Lục Hỉ Bảo chuẩn bị trả tiền nhà, gọi cho người ta rồi mới biết, căn hộ đã được Giang Thanh Việt mua rồi Lục Hỉ Bảo hỏi: “Sao anh mua nó mà không bàn bạc gì với em?”

 

“Anh nhiều tiền nên cảm thấy bất an.”

 

Lục Hỉ Bảo đang nằm trên salon, ăn khoai tây chiên mà không mấy vui vẻ, cô còn ngồi cách anh khá xa, chăm chú nhìn màn hình tivi, rõ ràng là đang rất tức giận.

 

Giang Thanh Việt đi tới ngồi cạnh cô, dỗ dành: “Em không muốn dọn đến ở cùng anh mà. Mấy ngày nay, anh vẫn ở chỗ em, em còn nuôi anh nữa. Nhưng anh là một thằng đàn ông, sao anh có thể để em nuôi anh được?”

 

“Nhưng nếu bây giờ anh mua căn hộ này, nơi này sẽ thành nhà của anh. Em thấy không được thoải mái lắm”

 

Lục Hỉ Bảo có công việc, có lương tháng ổn định, cô đã quen tiêu tiền của mình. Dù biết Giang Thanh Việt có tiền nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc lợi dụng anh thế cả.

 

Đương nhiên Giang Thanh Việt cũng biết cô là cô gái tốt, cho nên anh càng thích cô hơn.

 

“Em yêu, chúng ta đừng phân chia rõ ràng như vậy nữa được không, của anh cũng là của em. Còn nếu em cảm thấy mình đang lợi dụng anh thì anh có cách để cho em bù lại”

 

Lục Hỉ Bảo tò mò hỏi anh: “Làm sao để bù? Em trả tiền thuê nhà cho anh nhé.”

 

Giang Thanh Việt phớt lờ đề nghị của cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, anh nghiêm túc nói: “Mỗi tuần thân mật có hai lần, anh nghĩ có thể tăng lên bốn lần một tuần.”

 

Cô nhặt một cái gối lên đập vào người Giang Thanh Việt: “Cầm thú!”

 

Ngày hôm sau, khi Lục Hỉ Bảo đi làm cô phải xoa eo mãi.

 

Trả tiền thuê phòng thế này thực sự rất mệt mỏi.

 

Đến bệnh viện, vào giờ nghỉ trưa, Lục Hỉ Bảo mới gọi cho Mộ Vi Lan.

 

Mộ Vi Lan hóng chuyện: “Vậy… bây giờ cậu đang sống với bác sĩ Giang sao?”

 

Lục Hỉ Bảo khẽ “ừm” một tiếng: “Vi Lan, lúc yêu nhau cậu có sống chung với Phó Hàn Tranh không? Sống thử có làm mất hết hứng thú với nhau không?”

 

Mộ Vi Lan ho khan hai tiếng: “Mình và Hàn Tranh kết hôn trước rồi mới yêu nhau mà, làm gì có quá trình chung sống. Bọn mình không giống như cậu và bác sĩ Giang.

 

Mình và Hàn Tranh không giống các cặp đôi bình thường, các cậu gặp gỡ, yêu đương rồi đến lúc thích hợp mới kết hôn. “

 

“Nếu ở cùng nhau thì tình cảm tăng lên, nhưng sau một thời gian dài, không biết đó là điều tốt hay điều xấu.”

 

Mộ Vi Lan nói một cách khách quan: “Đúng là sống chung lâu có thể khiến cho tình cảm phai nhạt bớt, nhưng bác sĩ Giang rất thích cậu cho nên không có chuyện này đâu. Chưa kể cậu mới là người đi làm hàng ngày, anh ấy ở nhà suốt, cậu sợ cái gì hả? “

 

“Nếu mẹ mình mà phát hiện ra mình đang sống chung với một người đàn ông, chắc bà sẽ giết mình mất, đặc bi là Giang Thanh Việt, mình sợ bà sẽ tức hộc máu.”

 

“Bố mẹ cậu vẫn chưa biết chuyện của cậu và bác sĩ Giang à?”

 

Nói đến đây, Lục Hỉ Bảo cũng thấy hơi lo lắng. “Bố mẹ mình khăng khăng cho rằng Giang Thanh Việt là người đã ly hôn, là anh bỏ vợ rồi không có lương tâm. Họ còn nói anh có thể bỏ rơi vợ cũ thì cũng có thể bỏ rơi mình. Họ không tin Thanh Việt kết hôn với Nguyệt Như Ca chỉ là vì công việc. “

 

Cô vừa dứt lời thì có đồng nghiệp đến gọi cô.

 

“Bác sĩ Lục, ở bên ngoài có người tìm cô.”

 

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Mộ Vi Lan, cô cất điện thoại vào túi áo blouse, vừa bước ra khỏi văn phòng thì đã thấy Tri Quân trước cửa.

Bình Luận (0)
Comment