Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 575

Chương 575:

 

Người đàn ông này cũng lạnh lùng khó chịu quát Giang Thanh Việt ho khan một tiếng, anh đi vòng qua người cô, tiếp tục làm cơm, Lục Hỉ Bảo thấy không vui, cô nhích tới quấn quýt lấy anh, phải hỏi cho bằng được.

 

“Nếu anh không yêu em từ cái nhìn đầu tiên thì có nghĩa là mưu đồ đã lâu, Tri Quân nói anh đã có âm mưu với em từ trước rồi.”

 

Cô thắc mắc thật, rốt cuộc đó là chuyện khi nào?

 

Thấy Giang Thanh Việt không nói gì, Lục Hỉ Bảo đảo mắt, suy đoán: “Chẳng lẽ lúc em mới vào bệnh viện anh đã thấy hứng thú với em à? Nhưng rốt cuộc anh để ý em vì sao nhỉ…”

 

Cô chống cằm suy tư.

 

“Em muốn biết thật à?”

 

“Đương nhiên là muốn biết rồi!”

 

Cô nhìn anh đầy chờ mong, đôi mắt ánh lên vẻ mong đợi.

 

‘Yết hầu của Giang Thanh Việt hơi lên xuống: “Anh có thể nói cho em biết, nếu như em không sợ.”

 

“Anh thích em mà, sao em lại phải sợ.”

 

Giang Thanh Việt nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, nói từng chữ một: “Trước khi em đến bệnh viện thực tập, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

 

Lục Hỉ Bảo hơi khiếp sợ, nhưng cô suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra họ đã từng gặp nhau ở nơi nào.

 

“Không thể nào, anh đẹp trai như vậy, nếu như em đã từng gặp anh thì nhất định em sẽ nhớ.”

 

Bỗng nhiên Lục Hỉ Bảo nhớ ra chuyện gì đó, cô hoảng sợ nhìn anh: “Giang Thanh Việt, không lẽ giống như trong tiểu thuyết tình cảm hay viết, khi còn bé anh chơi thân với một cô bé ở cạnh nhà, từ nhỏ đã yêu cô bé đó, sau này lớn lên anh mới gặp lại cô gái một thời ấy sao? Nhưng mà…

 

nhưng mà hình như anh tìm nhầm người rồi. Từ khi em biết nhận thức đến nay, hàng xóm nhà em không có anh trai nào đẹp trai như anh cả.”

 

Giang Thanh Việt: “…”

 

“Nếu anh có tìm nhầm người thật thì em cũng mặc kệt!

 

Dù sao chúng ta cũng đã xảy ra quan hệ rồi. Anh không chịu cũng phải chịu trách nhiệm với em.”

 

Lục Hỉ Bảo ôm lấy Giang Thanh Việt như gấu, bám lên người anh rất vô lại.

 

Giang Thanh Việt cũng không đẩy cô ra, anh đưa tay nâng lưng và mông của cô lên, để mặc cô vòng hai chân qua eo mình.

 

Người đàn ông ôm cô gái trước ngực, chiều chuộng nhìn cô: “Anh không nhận nhầm người, cũng không phải tìm sai, anh vẫn luôn tìm Lục Hỉ Bảo này mà.”

 

“Nhưng rốt cuộc anh biết em khi nào? Hơn nữa sao.

 

em hoàn toàn không nhớ ra anh chứ?”

 

“Bởi vì tối hôm ấy trời mù mịt lắm.”

 

Lục Hỉ Bảo: “…”

 

Khoan đã, hình như cô nhớ ra gì rồi!

 

“Anh, anh là tên sát thủ kia…”

 

“Mười năm trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi, tối hôm ấy là em đã cứu anh.”

 

Lục Hỉ Bảo: “… Vậy chiếc vòng màu đỏ của em thì sao?”

 

Trên chiếc vòng màu đỏ đó có khắc tên tuổi của cô, Giang Thanh Việt vân mang theo bên người, anh lấy một sợi dây bện màu đỏ trong ví tiền ra, anh nói: “Phải cảm ơn sợi dây này đấy, anh mới biết được tên của em, mới tìm được em.”

 

Lục Hỉ Bảo nuốt nước miếng một cái, tâm trạng bỗng trở nên kích động: “Cho nên anh mới giữ sợi dây này suốt mười năm sao?”

 

“Đây cũng được xem là tín vật đính ước của mình mà.”

 

Lục Hỉ Bảo nhìn sợi dây, trong lòng rung động: “Cho nên… ý của anh à, anh thích em đã mười năm rồi à?”

 

“Nói đúng ra là đã 3894 ngày.”

 

Lục Hỉ Bảo thấy mắt mình cay cay: “Hơn ba ngàn ngày này, anh chưa từng yêu ai khác nữa sao?”

Bình Luận (0)
Comment