Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 609

Chương 609:

 

Mẹ Lục chế giễu: “Tôi đang dạy con gái của chính mình, không đến lượt một người ngoài xen vào! Lục Hỉ Bảo, con tới đây cho mẹ!”

 

Giang Thanh Việt ôm lấy cô ấy thật chặt, mẹ Lục không còn cách nào khác, nổi giận đùng đùng xoay người đi vào nhà.

 

Giang Thanh Việt cúi đầu hôn lên trán cô gái, an ủi nói: “Đừng sợ”

 

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nếu cứ kéo dài thì sẽ không thể giải quyết được. Giang Thanh Việt trực tiếp ôm Lục Hỉ Bảo đi thẳng vào nhà.

 

Mẹ Lục ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt dữ tợn.

 

Lục Hỉ Bảo giống như một đứa trẻ mắc lỗi, núp ở phía sau lưng Giang Thanh Việt, dùng đôi tay nhỏ bé kéo góc áo của người đàn ông.

 

Ánh mắt kia của mẹ Lục giống như là muốn nuốt sống Lục Hỉ Bảo vậy, một chút cũng không ngoa.

 

Giang Thanh Việt trầm giọng nói: “Bác gái, Hỉ Bảo mang thai không phải lỗi của cô ấy. Nếu như bác gái cho là sai thì cũng là lỗi của cháu, là cháu đã khiến cho Hỉ Bảo mang thai con của cháu”

 

Mẹ Lục nhìn dáng vẻ thẳng thắn và tự tin của Giang Thanh Việt thì lại càng thêm khó chị âu làm cho bụng con gái tôi to ra, còn dám nói lý sự sao?”

 

“Bác gái, cháu và Hỉ Bảo là hai người lưỡng tình tương duyệt”

 

Mẹ Lục: “Ha, lưỡng tình tương duyệt ấy à? Lúc mà cậu và người vợ đầu tiên của cậu kết hôn, cả hai người cũng là lưỡng tình tương duyệt có đúng hay không! Nhưng mà bây giờ, cậu quay đầu liền vứt bỏ người vợ đầu của chính mình, rồi nói những lời đường mật với một cô gái nhỏ, nói yêu thương nó?

 

Hỉ Bảo còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện cho nên nó mới tin tưởng vào những lời nói hoang đường điển hình của đám đàn ông như cậu!”

 

Lục Hỉ Bảo không nhịn được, bước lên phía trước, nói chuyện thay cho Giang Thanh Việt: “Mẹ, mẹ đã hiểu lầm Giang Thanh Việt rồi. Anh ấy kết hôn với Nguyệt Như Ca không phải là vì tình yêu, mà là vì…”

 

Vừa nghe thấy điều này, hai chân mày của mẹ Lục lập tức nhíu lại: “Không phải vì tình yêu sao? Vậy thì người đàn ông này còn đáng sợ hơn! Có thể tùy tiện kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào! Bây giờ cậu ta có thể kết hôn với con, sau này cũng có thể ly hôn với con, sau đó lại đi kết hôn với một người phụ nữ khác!”

 

“Mẹt! Tại sao mẹ lại dùng nhiều thành kiến cá nhân để nhìn Giang Thanh Việt như vậy? Cuộc hôn nhân kia của anh ấy cũng không phải là một cuộc hôn nhân thực sự, sao anh ấy lại không có tư cách cưới con chứ? Thứ mà chúng con đã trao cho nhau đều là lần đầu tiên, bọn con thật sự yêu thương đối phương! Mẹ, bất kể mẹ có đồng ý hay là không đồng ý, con đều sẽ gả cho gtvl”

 

Lục Hỉ Bảo nói hết một lượt toàn bộ những lời thầm nghĩ trong lòng, vẻ mặt mẹ Lục vô cùng phẫn nộ, cánh tay tức giận chỉ về phía cô ấy cũng phát run lên: “Lục Hỉ Bảo, con muốn tạo phản rồi có đúng hay không? Da mặt con bây giờ sao có thể dày được đến như vậy rồi chứ hả? Con không biết xấu hổ mà bảo người ta đến cưới con hay sao?”

 

Giang Thanh Việt giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái ở bên cạnh, vô cùng nghiêm túc mở miệng nói: “Bác gái, cho đến nay, Hỉ Bảo là cô gái duy nhất của cháu, là cô gái duy nhất khiến cháu rung động, cũng là cô gái duy nhất mà cháu yêu, cháu muốn cưới cô ấy, không phải là vì cô ấy mang thai con của cháu, chuyện cháu muốn kết hôn với cô ấy đã được chuẩn bị trước rất nhiều năm rồi. Cháu hy vọng bác có thể tác thành cho chúng cháu.”

 

Mẹ Lục chỉ cảm thấy Giang Thanh Việt đang nói chuyện lung tung, thuận miệng ba hoa mấy câu mà thôi: “Lục Hỉ Bảo, con muốn chọc cho mẹ tức giận tới chết có đúng không? Mẹ không thể nào xử lý được chuyện này nữa, hiện tại mẹ sẽ lập tức gọi bố của con về!”

 

Không bao lâu sau, bố Lục vội vàng về nhà.

 

Trong điện thoại, mẹ Lục vừa khóc vừa kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc một lần rồi, bố Lục đối với hành vi lần này của của Lục Hỉ Bảo, thật sự là đau đến tận tâm can.

 

“Lục Hỉ Bảo, bố và mẹ con đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức để nuôi lớn con, nhưng bây giờ con lại làm ra hành động gì vậy chứ? Con có biết là con đã khiến cho bố và mẹ con thất vọng đến nhường nào không? Con đã biết sai hay chưa hả?”

 

Lục Hỉ Bảo cố chấp nói: “Bố, con không sai, tại sao con phải nhận lỗi chứ?”

 

“Lục Hỉ Bảo, con khiến cho bố thật sự quá thất vọng! Con cũng đã lớn đến như vậy rồi, mẹ con đã từng đánh con nhưng người làm bố như bố chưa từng đánh con dù chỉ một lần, nhưng mà, ngày hôm nay, bố sẽ giáo dục lại con cho thật tốt, dạy cho con biết cái gì là đúng, cái gì là sai!”

 

Bố Lục nhặt một ống thép dài từ ngoài ban công lên, vung tay đánh về phía lưng của Lục Hỉ Bảo, nhưng trước khi ống thép rơi xuống, Giang Thanh Việt lại nhanh hơn một bước, lao đến ôm chặt cô gái vào lòng, ống thép sau đó nặng nề rơi vào trên lưng của Giang Thanh Đôi mắt Lục Hỉ Bảo đột nhiên mở to: “Giang Thanh Việt…anh mau buông ral”

 

“Tôi đang giáo dục lại con gái của chính mình, mời cậu tránh rat”

 

Hai cánh tay của Giang Thanh Việt rắn chắc như bức tường sắt, ôm chặt cô gái vào trong lồng ngực mình, Lục Hỉ Bảo căn bản không thể nào vùng vẫy thoát ra được.

 

“Hỉ Bảo là người con gái mà cháu nhận định là sẽ gắn bó cả một đời. Cháu cũng đã hứa rằng sẽ bảo vệ cô ấy đến hết đời, sẽ không buông tay.”

 

Lục Hỉ Bảo nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, nước mắt lưng tròng: “Giang Thanh Việt…”

 

Bố Lục bị tức giận xông thẳng đến bao phủ lấy trái tim, nhặt ống thép lên sau đó đánh xuống càng mạnh hơn trước: “Cậu phải che chở, bảo vệ cho nó có đúng hay không! Được, hôm nay tôi sẽ đánh cả hai người!”

 

Ống thép mà bố Lục cầm trên tay là ống thép được dùng làm vật liệu xây dựng, rất nặng, rơi vào trên người thì tự nhiên cũng rất đau, đau đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác dường như xương sườn đã bị đánh gấy vậy, đau đớn vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment