Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 661

Chương 661:

 

Lục Hỉ Bảo vừa khóc vừa cười nói: “Vậy nếu em thật sự đánh cho anh tàn phế thì phải làm sao bây giờ? Sao lúc đó em lại khốn nạn như thế chứ?”

 

Cho dù thế nào thì Lục Hỉ Bảo cũng không thể nào tưởng tượng ra được tình cảnh lúc ấy, cô ấy thích Giang Thanh Việt như thế thì sao có thể xuống tay được?

 

Giang Thanh Việt nói kiểu nửa đùa nửa thật: “Nếu lúc đó em đánh cho anh tàn phế thật thì bây giờ anh đã trở thành một đại hiệp cụt một tay rồi, thế là sau này anh chỉ có thể ôm em bằng một tay mà thôi”

 

Mặc dù Lục Hỉ Bảo bị chọc cười nhưng cô ấy vẫn cố chấp muốn xem vết thương của anh ấy một chút, vì thế cô ấy nói bằng giọng mềm mại ôn nhu: “Anh cho em xem vết thương một chút đi, em lo lắng cho anh mà”

 

Giang Thanh Việt không chống lại được yêu cầu này của cô ấy.

 

Lục Hỉ Bảo duỗi tay nhỏ vừa mở cúc áo sơ mi của anh ấy ra là đã nhìn thấy trên lồng ngực gầy gò của anh ấy thật sự có mấy vết thương bị đạn băng nhưng dễ thấy nhất vẫn là vết thương bị đạn bản vừa được thêm vào ở bên ngực trái. Bởi vì thời gian chưa lâu lắm nên trên vết sẹo kia trông nhạt hơn rất nhiều so với màu da xung quanh, nó hiện lên màu hồng nhạt vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

 

Tay nhỏ của cô gái khẽ sờ lên vết sẹo nhô lên kia mà mũi chợt chua Xót.

 

Cô ấy là bác sĩ, cô ấy đã thuộc lòng vị trí cụ thể của các cơ quan trong cơ thể con người, chỗ này cực kỳ rất với trái tim, chỉ cần bắn trật một chút là sẽ bắn trúng trái tim của Giang Thanh Việt ngay.

 

“Chắc chắn em là người bạn gái đầu tiên dùng súng bắn bạn trai bị thương, người bạn gái như em thật sự không đủ tiêu chuẩn. Nếu như anh vân đang tức giận trong lòng thì anh muốn phạt em như thế nào cũng được. Em xin lỗi, em thật sự không nhớ rõ chuyện này”

 

Giang Thanh Việt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái vào lòng, đôi mắt đen sâu xa rủ xuống nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Nếu em thật sự muốn xin lỗi cũng muốn đền bù cho anh thì tranh thủ nuôi dưỡng thân thể cho tốt, sau đó chúng ta lại tiếp tục cố gắng sinh thêm một đứa bé nữa”

 

Lục Hỉ Bảo ngước mắt nhìn anh ấy, trong đôi mắt ngập nước của cô lập tức sáng lên.

 

Giang Thanh Việt vốn chu đáo như thế, anh ấy vốn luôn suy xét cho cô ấy, cô ấy thề sau này cũng sẽ không cáu kỉnh với anh ấy nữa.

 

Cô ấy nhất định sẽ cố gắng làm một người bạn gái tốt của anh ấy, tương lai cũng sẽ làm một người vợ tốt của anh ấy, làm mẹ của con anh ấy.

 

Bắc thành, bên trong biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh là một màu đen kịt.

 

Phó Hàn Tranh đợi trên máy bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới tới được cửa nhà, vậy mà trong nhà lại không một bóng người.

 

Sau khi Phó Hàn Tranh vào nhà, anh bật đèn, vừa buông hành lí trong tay xuống, đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại ngay cho Mộ Vi Lan.

 

Gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại nhưng không có ai bắt máy, Phó Hàn Tranh không tránh khỏi lo lắng, nhưng nghĩ lại, Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu cũng không ở nhà, có lẽ Mộ Vi Lan đã đưa hai đứa bé và cả chị Hoàng về nhà họ Phó rồi.

 

Vì thế, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại về nhà cũ, người bắt máy là dì Lan.

 

“A lô, dì Lan, tôi đi công tác vừa về tới nhà, Vi Lan và hai đứa bé có về nhà cũ không?”

 

“Cậu chủ, hai đứa trẻ đang ở nhà cũ ạ, hai ngày trước, mợ chủ đã đưa hai đứa bé về nhà cũ, nói là để hai đứa chơi với ông bà một thời gian, nhưng sau đó cô ấy chỉ ở lại nhà cũ một đêm, hôm sau đã về lại biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh”

 

Phó Hàn Tranh hơi nhíu mày, Mộ Vi Lan đưa hai đứa bé về nhà cũ, anh cũng ra ngoài công tác không ở nhà, cô ở một mình trong biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh làm gì?

 

Phó Hàn Tranh lại hỏi về hai đứa bé, dì Lan cười nói: “Cậu chủ, cậu cứ yên tâm, hai đứa bé rất ngoan, Tiểu Diêm Đậu còn chăm chỉ bú sữa mẹ, trông cứng cáp lên nhiều, còn Tiểu Đường Đậu cũng nỗ lực nghe lời, ngoan ngoãn hơn trước đây nhiều, cũng không cần ai dỗ ăn, tự cậu bé cũng ăn được.”

 

Phó Hàn Tranh một tay cầm điện thoại di động, một tay cởi ba chiếc cúc áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

 

“Dì Lan, gọi Tiểu Đường Đậu qua đây, tôi muốn nói chuyện với nó.”

 

“Vâng, cậu chủ”

 

Chưa tới mấy giây, Tiểu Đường Đậu đã chạy tới, đôi tay nhỏ bé cầm lấy điện thoại, giọng nói nũng nịu: “Chú là ai đó ạ?”

 

“Bố con đây” Phó Hàn Tranh tức giận nói.

 

Tiểu Đường Đậu “a” một tiếng, chu chu đôi môi nhỏ nhắn: “Bố, bố vân còn biết mà gọi điện thoại cho con hay sao?”

 

Đứa trẻ hư này còn biết trách móc nữa.

 

“Sao lại nói vậy với bố chứ?”

 

Tiểu Đường Đậu nói khẽ: “Bố, con còn tưởng bố ở bên ngoài có một dì xinh đẹp rồi, không cần con với cả Mộ Mộ nữa”

 

“Ai nói cho con biết bố có dì xinh đẹp ở bên ngoài vậy? Trẻ con trẻ cái mà nói luyên thuyên gì đó?”

Bình Luận (0)
Comment