Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 677

Chương 677:

 

Phó Hàn Tranh nhìn gương mặt nhỏ đang vô cùng nghiêm túc của cô, không khỏi cười bật ra thành tiếng. Anh đưa tay lên nhéo cái mũi nhỏ của cô nói: “Nếu như anh thật sự muốn lừa em, anh có thể để cho em bắt được manh mối gì sao?”

 

Gương mặt nhỏ của Mộ Vi Lan tức giận đến mức hồng cả lên: “Anh…! Nhìn bộ dạng này của anh chắc là sau này còn muốn lừa em tiếp đúng không?”

 

“Người phụ nữ đó thật sự không phải là người tình mà anh nuôi gì đó, nói một cách chính xác thì là người cùng một nhóm với chúng ta.”

 

“Phó Hàn Tranh trước đây sao em lại không phát hiện ra một điều rằng anh giỏi bịa chuyện như vậy nhỉ?”

 

Phó Hàn Tranh cảm thấy anh có nói như thế nào cô cũng sẽ không chịu hiểu liền nói thẳng: “Giọng nói của người phụ nữ mà em nghe thấy Lục Hỉ Bảo cũng quen biết đó. Tên là Nguyệt Như Ca, có thể xem là đồng nghiệp của Giang Thanh Việt. Nếu em không tin thì có thể hỏi Lục Hỉ Bảo. Còn về việc tại sao anh lại dính dáng đến bọn họ thì lúc anh đi Nước Z vốn dĩ anh muốn giúp Giang Thanh Việt một số việc. Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca bọn họ là người của một tổ chức quốc tế, lần này anh đi nước Z là bởi vì nội bộ tổ chức của bọn họ xảy ra một số vấn đề”

 

“Anh nói dối, Phó Hàn Tranh em nói cho anh biết lúc trước anh không có như vậy đâu. Sao bây giờ trên miệng anh lúc nào cũng chỉ nói những lời bao biện thế. Lúc trước anh nói với em Giang Thanh Việt là sát thủ, là người của tổ chức gì đó. Được thôi em tin anh. Vậy tổ chức bọn họ có vấn đề, anh đến đấy thì có thể giúp được cái việc gì cơ chứ?”

 

Phó Hàn Tranh hít sâu một hơi rồi nói: “Em thật sự muốn biết sao, vậy anh nói cho em biết. Em là vợ của anh, em có quyền được biết tất cả thân phận của anh”

 

Nửa tiếng đồng hồ sau Mộ Vi Lan trở nên mơ hồ rồi.

 

“Vì thế nên khi anh đi nước Z không nói với em một lời, cũng không liên lạc với em là bởi vì anh sợ để lộ ra hành tung của anh?”

 

Phó Hàn Tranh gật gật đầu, ánh mắt nhìn kĩ người vợ này của anh, suy nghĩ xem có cố có phải bị anh doạ sợ rồi không.

 

Rất rõ ràng, Mộ Vi Lan dường như không thể chấp nhận được thân phận của anh, Phó Hàn Tranh vội vàng nói tiếp: “Nhưng mà em yên tâm, anh sớm đã rửa tay gác kiếm rồi. Từ sau khi có Tiểu Đường Đậu thì anh đã ít khi xuất rồi. Hai năm này, có được em anh liền không có khôi phục lại thân phận đó. Lần này anh chỉ đơn giản là vì giúp Giang Thanh Việt việc này mà thôi.”

 

Mộ Vi Lan đột nhiên nghĩ đến cảnh những người bọn họ dùng đao dùng kiếm đánh đánh giết giết liền vội vàng duỗi tay ra xoa người Phó Hàn Tranh: “Vậy anh có bị thương không?”

 

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, Phó Hàn Tranh cười nhẹ kéo mạnh cô vào trong lòng: “Anh không bị thương. Hơn nữa cho dù lúc trước có bị thương rồi nhưng bây giờ cũng qua rất lâu rồi, vết thương sớm đã khỏi Tay của Mộ Vi Lan nắm thành quả đấm, đấm nhẹ anh một cái: “Anh cười cái gì, có cái gì buồn cười đến vậy sao. Phó Hàn Tranh anh nghe cho rõ đây, sau này em không cho phép anh lại những việc nguy hiểm này một lần nào nữa. Anh không phải chỉ có mình anh đâu, anh còn có vợ và hai đứa con đấy, còn có bố, bố đã mất đi anh trai của anh rồi. Nếu như đến cả anh…”

 

Nói đến chữ này, Mộ Vi Lan liền dừng lại không nói tiếp nữa. Phó Hàn Tranh hơi rũ mi mắt, thâm thuý nhìn cô: “Anh sẽ không làm nữa đâu, bây giờ anh không nỡ chết.”

 

“Anh không nỡ, nhưng mà đao kiếm vô tình, súng đạn không có mắt.

 

Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì…

 

Cứ nói như vậy, vành mắt của Mộ Vi Lan lại đỏ ửng lên. Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn cô nói: “Thôi được rồi, sau này anh không làm mấy loại chuyện nguy hiểm này nữa”

 

“Bây giờ em không có tin anh”

 

“Vậy trước khi anh làm, nhất định sẽ nói với em”

 

Mộ Vi Lan ngước mắt nhìn anh: “Vậy hứa với em, sau này không cho phép anh lừa em, cũng không cho phép anh giấu giếm em. Anh thề đi”

 

Phó Hàn Tranh giơ ngón tay lên nói: “Được, anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ dám lừa bà Phó nữa, không giấu diếm bà Phó điều gì nữa. Nếu có thì anh không được chết một cách tử tế…”

 

Lời còn chưa nói hết đã bị ngón tay của Mộ Vi Lan chặn ở trước cửa miệng.

 

“Anh nói cái gì thế, ai bảo anh tự trù ẻo mình vậy?”

 

“Không phải em bắt anh thề sao?”

 

“Em chỉ muốn anh đồng ý với em chứ không muốn anh trù ẻo bản thân như vậy.”

 

Đáy mắt Phó Hàn Tranh hiện lên vài tia cười yếu ớt: “Thế bây giờ đã tin anh chưa?”

 

Mộ Vi Lan hừ một cái”

 

“Nhưng mà những điều anh làm đều không đúng. Trước khi anh đi làm mấy việc nguy hiểm đó cũng không nói với em, em cũng chỉ nghĩ rằng anh chỉ đi công tác bình thường mà thôi. Bây giờ em không định tha thứ cho anh đâu.”

 

Mộ Vi Lan ôm lấy chăn trùm lên đầu, không thèm để ý đến anh. Phó Hàn Tranh lật tấm chăn ra ôm chặt cô: “Vợ à, em có thể đừng vô tình như thế không. Anh tìm được một hầm mỏ, khai thác ra toàn là kim cương cao cấp cho em, còn em thì đối xử với anh như vậy đấy”

 

“Kim cương?”

 

Trước mắt Mộ Vi Lan trở nên sáng ngời, một hầm mỏ kim cương?

Bình Luận (0)
Comment