Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 686

Chương 686:

 

Sau khi ăn xong bữa trưa, Nguyệt Như Ca lười biếng tựa vào ghế salon đọc sách một lúc.

 

Đối với hành vi đọc sách của Nguyệt Như Ca, Lục Hỉ Bảo cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ một “nữ lưu manh” còn biết đọc sách nữa…

 

Cảnh tượng này nói sao thì nói cũng khá là chênh vênh.

 

Nguyệt Như Ca order vài món đồ ngọt đưa đến biệt thự, bảo Lục Hỉ Bảo ra ngoài lấy, khi Lục Hỉ Bảo nhìn thấy những món bánh ngọt nhỏ tinh xảo xinh đẹp kia, hai mắt liền sáng lên.

 

“Cô cũng thích ăn đồ ngọt sao, tôi còn cho răng cô sẽ rất coi thường đám sinh viên nữ thích đồ ngọt như chúng tôi cơ chứ, hẳn cô phải thấy nó rất ẻo lả mới đúng chứ nhỉ!”

 

Nguyệt Như Ca đáp thẳng thừng, “Tôi vốn chính là đàn bà mà, vốn rất nữ tính có được hay không?”

 

Lục Hỉ Bảo buồn nôn, nghe lời này từ miệng trong cô nói ra, phải cố gắng, cố gắng kìm chết Sau khi làm một bữa trà chiều đơn giản, Lục Hỉ Bảo thấy Nguyệt Như Ca còn đang đọc sách, liền chạy vào phòng ngủ định ngủ một giấc.

 

Nhưng lúc nằm lại không ngủ được, Lục Hỉ Bảo ôm điện thoại di động muốn liên lạc với Giang Thanh Việt, nhưng lại không biết phải như thế nào mới có thể liên lạc với anh.

 

Muốn đi hỏi Nguyệt Như Ca, nhưng trực giác mách bảo cô, Nguyệt Như Ca sẽ không cho cô biết!

 

Nguyệt Như Ca hẳn sẽ cảm thấy cô càng cố gắng liên lạc với Giang Thanh Việt, chỉ là thêm chuyện cho anh, còn ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang Thanh Việt.

 

Lục Hỉ Bảo lúc này từ bỏ ý định liên lạc với Giang Thanh Việt, nhìn trong hộc tủ đầu giường để một hũ kẹo, khóe môi cô gái không tự chủ cong lên.

 

Cánh tay nhỏ bé vươn ra nhấc lấy hũ kẹo thủy tinh, nhìn bên trong là kẹo đủ mọi màu sắc, vui vẻ vặn nắp, lấy ra một viên kẹo màu sắc yêu thích, tháo vỏ bọc ra nếm thử.

 

Đây là kẹo trái cây bọc đường, thật sự ăn rất ngon, cũng không ngán chút nào.

 

Sau khi Nguyệt Như Ca đọc sách xong, đi vào phòng ngủ liền phát hiện Lục Hỉ Bảo gác chéo chân nằm sấp trên giường, ôm hũ trái cây bọc đường chén tì tì.

 

Nguyệt Như Ca bày ra dáng vẻ như phụ huynh, đứng ở cửa phòng ngủ, khoanh tay nhìn cô: “Thì ra là giấu tôi ăn vụng kẹo.”

 

Lục Hỉ Bảo nghe thấy tiếng cô, lập tức vội vàng giấu hũ kẹo vào trong chăn, “Tôi bị hạ đường huyết, cho nên cần phải ăn kẹo.”

 

“Cô ăn kẹo gì thế, xem ra có vẻ mùi vị không tồi, lấy cho tôi xem thử nào”

 

Lục Hỉ Bảo ôm rịt hũ kẹo vào lòng, giống như đang giấu của báu, “Không được, những thứ khác có thể chia sẻ, cái này không được”

 

Cái này là kẹo mà Giang Thanh Việt để lại cho cô, tính theo số ngày, nếu để cho Nguyệt Như Ca ăn, vậy thì lung tung hết lên còn gì!

 

Nguyệt Như Ca thông minh cơ trí, nhìn dáng vẻ cô như đang giữ của, liền nhăn mày: “Giấu kỹ như vậy, là Giang Thanh Việt để lại cho cô chứ gì?”

 

Cô gái nhỏ kiêu ngạo nói: “Đây là lời hẹn của tôi và anh ấy”

 

“Vậy thì tôi… tôi càng muốn ăn!”

 

Nguyệt Như Ca chạy tới giả vờ muốn cướp, Lục Hỉ Bảo làm ra vẻ điếc không sợ súng, cố sống có chết giữ chặt.

 

“Được rồi, tôi chả thèm giành với cô, đống kẹo kia của cô tôi cũng chẳng hiếm lạ gì, cũng chỉ có mấy cô nữ sinh ngây thơ khờ dại như cô mới tin ba cái trò quỷ của đám đàn ông, chuyên dùng để lừa gạt cô”

 

Lục Hỉ Bảo hừ một tiếng, “Tôi tình nguyện bị lừa gạt! Ai như cô, không ai thèm lừa gạt cô!”

 

Nguyệt Như Ca nhíu mày, buồn cười nhìn cô, “Có vẻ cô am hiểu nhiều đấy nhỉ?”

 

“Tôi hiểu biết nhiều hay không không dám nói, nhưng nếu nói về phương diện yêu đương, chắc chắn tôi hiểu biết nhiều hơn cô!”

 

“A, ở đâu ra mà tự tin thế hả, cô có biết có bao nhiêu người theo đuổi tôi…

 

Lời Nguyệt Như Ca còn chưa nói hết, Lục Hỉ Bảo đã tiếp tục nói: ¡ biết rồi, người theo đuổi cô xếp đứng xếp hàng một vòng quanh trái đất còn dư mài”

 

“Hừ, biết rồi thì tốt”

 

Một câu sau đó, Lục Hỉ Bảo liền bắt đầu công kích: “Nhưng nhiều người theo đuổi cô, không có nghĩa là cô biết yêu đương hơn, Giang Thanh Việt từng nói với cô, đến bây giờ cô vẫn chưa từng yêu ai thật sự mài”

 

Nguyệt Như Ca bị người ta vạch trần điểm yếu, vẻ mặt luôn luôn trấn tĩnh như thường cũng lóe lên vẻ lúng túng, thế nhưng chỉ thoáng một cái liền lướt qua, rất nhanh bị cô che giấu đi, “Tôi yêu đương với ai, cũng chả cần phải báo cáo với Giang Thanh Việt! Làm như anh ta am hiểu đời sống tình cảm của tôi lắm ấy. Hừ!”

 

Dứt lời, Nguyệt Như Ca liền chột dạ xoay người trở về phòng khách, cũng không phản ứng Lục Hỉ Bảo nữa.

Bình Luận (0)
Comment