Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 692

Chương 692:

 

Nói xong lời cuối cùng, nước mắt Lục Hỉ Bảo, rốt cuộc không cầm được liền rơi xuống, thanh âm cũng nghẹn ngào, bắt đầu khóc không thành tiếng, “Bởi vì anh ấy từng nói, chờ khi anh ấy trở về, chúng tôi sẽ có một đứa con, chúng tôi còn phải trở về Bắc Thành mở một tiệm nấu món cá chua… Anh ấy đã đồng ý rồi… Anh đã hứa với tôi rồi… Anh ấy sẽ không chết… Hu hu hu hu…

 

Hoảng hốt, sợ hãi, tuyệt vọng toàn bộ dồn vào một chỗ, cảm giác này, giống như đặt mình vào vị trí sát bên mép vực, chỉ cần hơi không sơ sẩy một chút, thì sẽ ngã xuống đáy vực, tan xương nát thịt.

 

Nguyệt Như Ca đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Hỉ Bảo, rốt cuộc đưa tay ra ôm lấy bờ vai nhỏ đang run rẩy của Lục HỈ Bảo.

 

Nguyệt Như Ca đứng trước mặt cô, vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi: “Tôi đã tìm người đến đảo La Loan rồi, tin rằng sẽ có kết quả rất nhanh”

 

Đảo La Loan…

 

Lục Hỉ Bảo ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Nguyệt Như Ca cầu khẩn, “Có thể đưa tôi đến đảo La Loan hay không? Tôi muốn đi tìm Giang Thanh Việt!”

 

“Bên đảo La Loan lúc này mới vừa đánh giặc xong, còn rất hỗn loạn, bây giờ cô đi không thích hợp lắm đâu”

 

“Nhưng mà Giang Thanh Việt còn chưa biết sống chết, tôi mặc kệ cái gì đánh giặc với không đánh giặc… Hu hu hu hu…”

 

Lục Hỉ Bảo khóc như một đứa trẻ, lần đầu tiên Nguyệt Như Ca lại đồng cảm với cách làm vô dụng này của cô.

 

Nguyệt Như Ca chiều theo Lục Hỉ Bảo, đi theo đoàn người Băng Nhẫn, lên đường đến đảo La Loan.

 

Trực thăng bay chừng một ngày, là đến đảo La Loan.

 

Vừa bước xuống máy bay, đoàn người bọn họ liền bắt đầu tìm kiếm cứu hộ.

 

Đêm khuya buông xuống đảo La Loan, một ánh trăng le lói cũng không có, không gian tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.

 

Lục Hỉ Bảo nhìn mặt biển bao la, đứng chỗ dễ thấy nhất trên đảo La Loan, đưa tay tay khum lại quanh miệng, hét to: “Giang Thanh Việt! Anh ở đâu! Giang Thanh Việt! Anh mau trở về với em!”

 

Cô không biết đã hét lên như thế hết bao lâu, chỉ biết cô đã dùng hết sức lực toàn thân, nhưng biển khơi lại không hề trả lại cô một chút hồi vọng nào.

 

Lục Hỉ Bảo chán nản quỳ ngồi ở trên vách đá, nước mắt tuôn ra như mưa, cũng không dừng lại được nữa.

 

Nguyệt Như Ca đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, đưa tay ôm ôm bả vai cô, nói: “Có lão K vẫn luôn ở đây trông chừng, những thủy thủ của bọn họ vẫn luôn tiến hành trục vớt, cô có ở cũng không làm được.

 

chuyện gì, cùng tôi trở về ngủ một giấc trước đi, đã liên tục hai ngày cô không ngủ ngon rồi, còn tiếp tục như vậy nữa, thân thể cô sẽ không chịu nổi”

 

“Như Ca, có phải cô cũng cảm thấy… Cảm thấy Giang Thanh Việt…chết hay không?”

 

Lục Hỉ Bảo nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt cùng khổ sở.

 

“Tôi tin Giang Thanh Việt nhất định không chết, ở trong lòng tôi, anh ấy cũng rất tài giỏi, hơn nữa anh là một người rất thủ tín, nếu anh ấy đã hứa với cô rằng sẽ bình an trở về, vậy thì nhất định sẽ bình an trở về”

 

“Nhưng mà, nhưng mà bọn họ giống như đều cảm thấy Giang Thanh Việt nhà tôi đã chết, sẽ không đâu, Giang Thanh Việt đã từng nói phải chăm sóc tôi cả đời, anh ấy sẽ không chết, có đúng hay không?”

 

Bàn tay nhỏ bé của Lục Hỉ Bảo nắm thật chặt tay áo Nguyệt Như: Ca, lặp đi lặp lại vấn đề này với Nguyệt Như Ca không biết bao nhiêu lần.

 

Nguyệt Như Ca biết, Lục Hỉ Bảo nhất định là vô cùng sợ hãi, vào giờ phút này, trong đôi mắt cô đều là run rẩy.

 

Lục Hỉ Bảo yêu Giang Thanh Việt nhiều biết bao nhiêu, càng không thể rời bỏ Giang Thanh Việt, thì sẽ càng sợ mất đi Giang Thanh Việt.

 

Nguyệt Như Ca đưa tay ôm chặt lấy cô, giống như một người chị, đưa tay vuốt ve đầu Lục Hỉ Bảo, nói bằng giọng dịu dàng hiếm thấy: “Cô yên tâm đi, Lục Hỉ Bảo, Giang Thanh Việt không bỏ được cô, cho nên sẽ không buông xuôi mà chết đâu. Cô và anh ấy còn có nhiều ước hẹn chưa hoàn thành như vậy, anh ấy nhất định sẽ sống khỏe mạnh, sống để trở về gặp cô.”

 

Lục Hỉ Bảo thật thấp giọng “ừ” một tiếng, cũng không nói bất kỳ lời nào nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Nguyệt Như Ca, khóc rất lâu, rất lâu.

 

Nguyệt Như Ca nhìn mặt biển bao la, nhẹ nhàng thở dài một cái, trong mắt cũng ẩn hiện ánh nước.

 

Đối với Nguyệt Như Ca mà nói, mất đi Giang Thanh Việt, là mất đi một chiến hữu ăn ý, mất đi một người anh em, bạn tốt đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng mà cho dù cô có buồn bã cách mấy, một ngày nào đó sẽ nguôi ngoai, không còn cảm thấy quá đau buồn.

 

Nhưng đối với Lục Hỉ Bảo mà nói, mất đi Giang Thanh Việt, có lẽ sẽ trở thành nỗi đau cả đời của cô.

 

Bỗng nhiên, từ mặt biển vang lên tiếng hò hét vui mừng; “Trục vớt được rồi! Mau lên, anh em đâu!”

Bình Luận (0)
Comment