Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 768

Chương 768:

 

Kiều Lạc nói đùa: “Em còn phải về Bắc Thành giúp anh chăm sóc một vườn đầy hoa tường vi nữa cơ mà, người đàn ông như anh làm sao.

 

có thể chăm sóc được cho những bông hoa mảnh mai kia chứ”

 

Anh ta khẽ cong môi, bàn tay lớn chặt chẽ ôm lấy eo cô ấy trêu chọc: “Nói vậy những bông hoa tường vi ấy còn quan trọng hơn cả anh nữa sao?”

 

y là bây giờ đồng ý Kiều Lạc ôm cổ anh ta, nhìn về phía hoàng hôn tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, gương mặt cười vô cùng ngọt ngào, nói: “Hoa tường vi quan trọng, nhưng anh vì em mà trồng hoa tường vị, lại càng quan trọng hơn”

 

Câu trả lời vô cùng hoàn mỹ, hoàn toàn khiến cho tâm trạng của Kỳ Ngạn Lễ vui sướng không nói nên lời. Anh ta hôn lên gương mặt cô: “Về sau anh sẽ trồng cho em cả một núi hoa tường vi”

 

Trong mấy ngày đến Sơn Thành, Kỳ Ngạn Lễ đã gác lại rất nhiều công việc, Kiều Lạc đương nhiên biết rất rõ điều này.

 

Anh ta vì muốn đến tìm cô ấy mà đã ở lại nơi này lâu như vậy, Kiều Lạc cũng không cần tiếp tục giả vờ sĩ diện nữa. Đối với cô ấy mà nói, Sơn Thành là nơi để cô ấy chạy trốn khỏi những buồn khổ của cuộc sống trước kia, nhưng giờ thì khúc mắc trong lòng cô ấy đã được hóa giải nên có lẽ cũng đến lúc rời đi rồi.

 

Kiều Lạc viết đơn xin từ chức, sau đó đi đến phòng làm việc của Hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng, cảm ơn thầy hơn nửa năm qua đã chăm sóc và bao dung cho em. Có điều bây giờ đã đến lúc em phải trở về nhà rồi?

 

Hiệu trưởng nhận đơn xin từ chức kia, cười ẩn ý nói với cô Lạc à, thì ra cô và Tổng giám đốc Kỳ đã quen biết từ trước rồi, thảo nào.

 

Tổng giám đốc Kỳ không nói tiếng nào mà lại quyên góp cho trường chúng ta hơn mười bảy tỷ, tôi luôn cảm thấy kỳ lạ về việc này, cuối cùng bây giờ cũng đã hiểu rõ rồi, xem ra Tổng giám đốc Kỳ là vì cô rồi”

 

Bị Hiệu trưởng nói như vậy, Lạc Kiều có chút xấu hổ, đưa tay vuốt vuốt vài sợi tóc rơi lả tả bên tai: “Hiệu trưởng, thầy đừng chọc ghẹo em nữa mà”

 

“Cô Kiều, mau về nhà đi. Nhưng Trường Tiểu học Thanh Phong luôn mở rộng cửa chào đón, bất cứ lúc nào cũng đều có thể quay lại”

 

“Cảm ơn Hiệu trưởng”

 

Kiều Lạc lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với mấy đứa nhóc.

 

Khi chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi trường tiểu học, Kiều Lạc vùi mặt vào trong lồng ngực Kỳ Ngạn Lễ, đôi mắt đã hơi ươn ướt.

 

Kỳ Ngạn Lễ không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng trấn an cô gái nhỏ trong ngực.

 

Sống ở nơi này hơn nửa năm, chất chứa bao nhiêu tình cảm, anh ta có thể hiểu được.

 

Trên máy bay quay trở về Bắc Thành, Kỳ Ngạn Lễ nhìn người con gái nhu mì lại xinh đẹp bên cạnh hỏi: “Vì sao không chào từ biệt tên họ Hà kia mà đã đi rồi?”

 

Anh ta còn tưởng rằng Kiều Lạc ít nhất cũng phải nói một câu tạm biệt.

 

Kiều Lạc cười nhìn anh ta, nói: “Không phải anh không thích em tiếp xúc với anh ta sao?”

 

“Đúng là anh không thích em tiếp xúc với anh ta, ngoại trừ anh ra, anh không thích em tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào cả”

 

Có điều, nếu Kiều Lạc chỉ nói lời tạm biệt với Hà Vận thôi thì anh ta cũng không ích kỷ đến nỗi phải ngăn cấm. Nhưng Kiều Lạc không đi chào hỏi, có lẽ là không phải bởi vì anh ta.

 

Kiều Lạc mỉm cười giải thích: “Là do em không muốn để lại cho anh ta bất kỳ sự vấn vương nào nữa: Lưu lại vấn vương mà không thể đáp lại, đó mới là tàn nhẫn.

 

“Lúc em gặp nạn, họ Hà kia không đi lên núi tìm em, em chẳng những không hận anh ta mà còn suy nghĩ cho anh ta nữa sao?”

 

Kiều Lạc bình thản thưởng thức thức ăn nhẹ trước mặt, nhíu mày: “Em không yêu anh ta, em chỉ xem anh ta như bạn bè bình thường mà thôi, không phải anh đã nói rồi sao? Nếu chỉ là bạn bè, không mạo hiểm đi cứu người cũng là chuyện bình thường”

 

Kỳ Ngạn Lế rất vui vẻ khi cô ấy nói những lời này, gắp xương sườn trong đĩa đút cho cô ấy: “Ở Sơn Thành lâu như vậy rồi, lúc ôm em cảm thấy gầy quá, ăn nhiều một chút đi”

 

Kiều Lạc không từ chối, cô ấy vốn rất thích ăn xương sườn mà.

 

Một lúc sau, Kiều Lạc giống như chợt nhớ ra cái gì, ánh mắt sáng quất nhìn về phía anh ta: “Nhưng nếu anh biết em gặp nguy hiểm mà lại không chủ động đi cứu… có lẽ em sẽ rất tức giận, nói không chừng còn sẽ hận anh”

 

Bình Luận (0)
Comment