Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 818

Chương 818:

 

Lão K mím mím môi, nói: “Cô Nguyệt, ngày hôm nay nếu như không chuyện gì, mong cô cố gắng đừng đi chọc cho cậu Chiến không vui.”

 

Nguyệt Như Ca khẽ cong khóe môi, không thèm để ý nói: “… Tôi chọc giận anh ta không vui bao giờ. Nói được lắm cứ như tôi hay chọc giận anh ta lắm ấy”

 

Thiệt thòi cho cô ta hôm nay còn tự mình làm bánh sinh nhật. Vì muốn làm anh ta vui lòng, vì muốn rút ngắn quan hệ giữa bọn họ, cô đã chịu khó lắm rồi.

 

“Vậy… rốt cuộc Hàn Chiến làm sao?”

 

Lão K muốn nói lại thôi: “Cô Như Ca, đây là bí mật trong lòng cậu Chiến, tôi cũng chỉ là một tên tài xế không nên lắm miệng thì hơn.. Cô vẫn nên tự đi hỏi cậu Chiến là tốt nhất.”

 

Lão K đi rồi, Nguyệt Như Ca cũng không đi tìm Hàn Chiến ngay. Đợi đến giờ cơm tối, Nguyệt Như Ca nhanh chóng đi đến phòng làm việc gọi Hàn Chiến xuống ăn cơm.

 

“Anh Chiến ơi, đến giờ ăn cơm tối rồi”

 

Hàn Chiến không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú xử lý công việc, trầm giọng nói câu: “Cô ăn trước, không cần phải để ý đến tôi.”

 

Nguyệt Như Ca khẽ hừ ng, không hề rời đi, mà bước tới nói: “Anh Chiến làm như vậy với tôi là không công bằng. Anh Chiến từng nói sẽ ăn cơm tối với tôi, nhưng tối nay lúc tôi cần anh Chiến ăn tối với mình, anh Chiến lại không thèm để ý. Ôi, như thế xem ra, quả nhiên tôi chỉ là thú cưng anh Chiến nuôi mà thôi”

 

Nguyệt Như Ca cố ý hít một hơi thật dài. Sau đó cô ta ngồi xuống chiếc ghế sa lông đặt cách bàn làm việc không xa, hai tay nhỏ nhắn chống cằm, ánh mắt vừa sạch sẽ vừa vô tội nhìn chằm chằm vào Hàn Chiến phía bên này. Ánh mắt kia chăm chú nhìn vào anh ta, vừa trong sáng, vừa ướt át.

 

Hàn Chiến bị mấy cái lý luận này của cô ta nói cho sửng sốt một chút. Sau đó anh ta thả cây bút máy trong tay xuống, nâng mí mắt lên nhìn về phía cô gái bé nhỏ cách đó không xa.

 

Nguyệt Như Ca còn nói: “Lúc anh Chiến cần tôi chỉ cần gọi một tiếng, con vật cưng nhỏ bé là tôi đây nhất định sẽ chạy theo tiếng gọi mà đến. Lúc anh Chiến không cần tôi, tôi chỉ có thể ở nhà đợi người một mình với mấy con kiến”

 

Hàn Chiến bị giọng nói khác thường này của cô ta làm cho không biết nên làm thế nào cho phải, con ngươi đen bóng cân nhắc nhìn cô, hỏi: “Rồi sao, ngày hôm nay ở nhà cô đếm được cả thảy bao nhiêu con kiến rồi?”

 

Nguyệt Như Ca nói dối như múa bút thành văn: “Hai nghìn một trăm mười ba con”

 

Không ngờ Hàn Chiến lại nói: “Mới đếm được hai nghìn một trăm mười ba con, chứng tỏ phần nhớ nhung này của cô không đủ sâu nặng rồi”

 

Nguyệt Như Ca đi tới, chủ động kéo lấy tay Hàn Chiến bảo: “Anh Chiến đi ăn tối v nào”

 

Hàn Chiến ngồi yên ở trên ghế không động đậy, anh ta hơi ngửa đầu nhìn cô nói: “Như Ca, hôm nay tôi thực sự không có tâm trạng ồn ào với cô”

 

“Nhưng tôi đâu có ồn ào. Tôi chỉ muốn gọi anh Chiến đi ăn cơm cùng. Nếu như tâm trạng của một người không tốt, lại thêm không ăn cơm, tâm trạng chắc chắn chỉ có thể càng thêm không tốt. Còn không bằng cứ ăn no nê, mặc kệ mọi chuyện, nói không chừng chuyện sẽ trôi qua trong êm ả”

 

Ngoài miệng Nguyệt Như Ca an ủi Hàn Chiến như thế, nhưng trong lòng lại đang oán thầm: cô ta vừa nhìn qua Hàn Chiến đã biết, anh chưa bao giờ chịu cảnh đói rét như mình.

 

Trước khi cô mười tuổi đều ở trong viện mồ côi. Hồi đó đồ ăn trong viện mồ côi không nhiều, cũng không phong phú. Đã thế đám nhỏ trong viện mồ côi lại càng thích chia bè kết cánh. Khi đó cô còn bé chuyện bị đói bụng là chuyện vô cùng khổ sở, khốn đốn.

 

Có lẽ là do khi còn bé sợ bị đói bụng, nên sau khi lớn lên rất dễ dàng thỏa mãn. Chỉ cần ăn uống no đủ cũng đã rất vui vẻ rồi, nào còn nghĩ đến chuyện phiền lòng khác.

 

Đối với loại nghề nghiệp này của bọn họ mà nói, chuyện phiền lòng nhất, có lẽ là làm sao để bảo vệ được cái mạng nhỏ của chính mình.

 

Chỉ cần nghĩ đến mạng mình những lo lắng khác cũng chỉ là phù du. So sánh với cái chết và cái đói, những chuyện khác chỉ có thể coi là việc nhỏ.

 

Sau khi Nguyệt Như Ca kéo Hàn Chiến xuống dưới lầu, Hàn Chiến cũng không hề tức giận. Cứ như thường ngày, hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm.

 

Ăn được một nửa, Nguyệt Như Ca bỗng nhiên nói: “Anh Chiến cứ từ từ ăn, tôi đi toilet chút nhé.”

 

Nguyệt Như Ca chạy nhanh đến phía sau nhà bếp, cùng dì Hà lấy bánh sinh nhật từ trong tủ lạnh ra.

Bình Luận (0)
Comment