Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 834

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHương 834:

 

Hàn Chiến không ngăn cản cô ta mà mặc kệ cho đôi tay nhỏ của Như Ca lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình.

 

Quả nhiên một miếng băng gạc màu trắng có cùng kích cỡ với miếng của cô ta đang được quấn quanh lồng ngực của người đàn ông.

 

Nguyệt Như Ca vươn tay nhẹ nhàng chạm vào miếng băng gạc đó và nói: “Anh Hàn liệu sẽ có một ngày anh sẽ cảm thấy không đáng làm những điều này vì tôi hay không?”

 

Nếu như Hàn Chiến phát hiện thân phận của cô ta, có lẽ sẽ cảm thấy hối hận vì những hành động ngày hôm nay của mình đi.

 

“Sẽ không, tôi chưa bao giờ làm những chuyện khiến mình phải hối hận cả. Hơn nữa tôi cũng có mục đích khi cấy ghép miếng da này cho em: “Mục đích gì?”

 

Hàn Chiến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Như Ca và chạm vào vết thương trên ngực trái của cô ta rồi nhìn đôi mắt ngấn nước long lanh của cô ta và nói: “Cấy ghép miếng da này thì trên cơ thể em sẽ có một phần của tôi, cho dù em là ai và từ đâu đến hay tới bên cạnh tôi với mục đích gì hết thảy đều không quan trọng, quan trọng là em đã là người của Hàn Chiến tôi rồi. Điều này ai cũng không thể phủ nhận được”

 

Da thịt gắn liền với nhau, ngoại trừ bị khoét đi.

 

Nguyệt Như Ca ôm lấy cổ Hàn Chiến.

 

Hàn Chiến giật mình, tuy răng bình tường cô ta nói nhiều, nhưng dáng vẻ yêu thương nhung nhớ như bây giờ thì lại rấ tất ít.

 

Hàn Chiến nâng tay ôm lại cô ta, bàn tay nhè nhẹ võ lưng cô ta.

 

“Anh Hàn, tôi sẽ trân trọng mảnh da mà anh cấy cho tôi.”

 

 

Dung Hoa từ bên ngoài xông vào thư phòng: “Anh Chiến, anh…”

 

Còn chưa nói xong, cô nhìn thấy Nguyệt Như Ca bên cạnh Hàn Chiến, Dung Hoa càng tức giận hơn, bèn đi đến đẩy Nguyệt Như Ca ra.

 

Nguyệt Như Ca không đề phòng, bị Dung Hoa đẩy mạnh một cái trúng vào chỗ vết thương ở ngực mới vừa làm phẫu thuật cấy da, lập tức bị đau nhói, khẽ kêu lên một tiếng.

 

Hàn Chiến vội vàng vươn tay đỡ cô ta: “Em không sao chứ?”

 

Dung Hoa thấy dáng vẻ Hàn Chiến quan tâm Nguyệt Như Ca như vậy thì tức giận vô cùng: “Anh Chiến! Cô ta chắc chắn đang diễn đấy!

 

Vừa rồi em chỉ đẩy nhẹ cô ta một cái mà thôi! Cô ta cũng không phải làm từ nước, sao có thể yếu ớt như vậy?”

 

Dung Hoa đứng một bên, càng nói càng kích động: “Anh Chiến, để cho em nhìn xem cô ta bị thương thế nào! Chắc chắn là cô ta giả vờ! Cô ta muốn được anh thương hại đây mài!”

 

Hàn Chiến lập tức giữ tay Dung Hoa lại, lạnh nhạt nói: “Dung Hoa, cô làm loạn đủ chưa!”

 

Bị Hàn Chiến quát lớn như vậy, Dung Hoa tủi thân tới đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Anh Chiến, bố nói Nhuyễn Nhuyễn là người mà nước địch phái tới năm vùng! Vì sao anh còn muốn che chở cho cô ta! Nếu có ngày cô ta thương tổn anh thì làm sao bây giờ!”

 

Hàn Chiến nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm, hất tay của Dung Hoa ra rồi xoay người ôm lấy Nguyệt Như Ca, bỏ lại một câu không có một chút ý cảm kích: “Cho dù Nhuyễn Nhuyễn làm tổn thương tôi thì cũng không có liên quan gì đến công chúa Dung Hoa cả. Công chúa Dung Hoa vẫn nên về nhà đi, nơi của tôi không giữ khách ở lại”

 

Dứt lời, Hàn Chiến đã ôm Nguyệt Như Ca đến gần cửa phòng.

 

Dung Hoa nhìn bóng lưng kia, khóc hỏi: “Vậy thì anh Chiến, vì sao anh lại hẹn em đi đến đảo La Loan?”

 

Hàn Chiến hơi dừng bước, ánh mắt lạnh lùng: “Bố cô bắt Nhuyễn Nhuyễn của tôi đi, tôi chỉ có thể bắt cô đến địa bàn của tôi thì mới có thể cứu Nhuyễn Nhuyễn ra khỏi tay bố cô. Tôi nói muốn đi chơi với cô đều là lừa cô cả.”

 

Dung Hoa nắm chặt tay, cắn môi đỏ mọng, nước mắt đảo quanh mí mắt, mà người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia vẫn chưa từng quay trở lại.

Bình Luận (0)
Comment