Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 853

Chương 853:

 

Cô nắm lấy móc khoén của lon bia, dùng sức bộc phát, đốt ngón tay tái nhợt, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cô bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu tôi rời khỏi tổ chức Minh, tổ chức Minh cũng sẽ lấy lý do tôi phản bội, không ngừng phái người đuổi giết tôi, mà thân phận của tôi một khi bước ra ánh sáng, cho dù Băng Nhẫn thích tôi đi nữa, cũng sẽ không thể chấp nhận tôi, cho dù anh ta chấp nhận tôi, tổ chức Ám cùng nước R sau lưng anh ta cũng sẽ không chấp nhận tôi. Còn anh, cũng sẽ vì giúp tôi, mà bị tổ chức trừng phạt. Cho nên, tôi không thể rời khỏi tổ chức Minh, tôi và Băng Nhẫn cũng không có khả năng bên nhau được.”

 

“Nếu trong lòng cô đã có câu trả lời, vậy thì đau dài không bằng đau ngắn, quên hắn đi”

 

Nguyệt Như Ca ngửa đầu, uống một hớp bia lớn, lúc ánh mắt chạm vào bầu trời đêm xinh đẹp, khóe mắt hơi ươn ướt.

 

Màn đêm đẹp như vậy, không biết anh Hàn có đang ngắm nhìn hay không.

 

Uống cạn lon bia, Nguyệt Như Ca đặt chai cái lon rỗng trên bậc thang, đứng dậy nói: “Tôi mệt rồi, đi vê ngủ trước đây”

 

Sau khi Nguyệt Như Ca bước xuống bậc thang, Giang Thanh Việt nhìn bóng lưng của cô, nói: “Mười giờ đêm nay, Băng Nhẫn đã bước vào lãnh thổ nước Z, chậm nhất là rạng sáng, sẽ đến tổ chức Minh gặp mặt Thủ lĩnh. Nếu như đến lúc đó cô muốn đi cùng Băng Nhẫn, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp các người.”

 

Nhịp bước Nguyệt Như Ca hơi dừng lại một chút, sau đó trầm mặc, cũng không quay đầu lại mà giơ tay lên huơ huơ với Giang Thanh Việt sau lưng.

 

Rạng sáng, hai giờ.

 

Ám Các, phòng đàm phán.

 

Châu Thắng và Hàn Chiến ở chia ra ngồi hai đầu bàn hội nghị thật dài, trao đổi ánh mắt nhìn thẳng.

 

Châu Thắng nắm chắc phần thắng, tỏ ra vui vẻ tự đắc, “Tôi thật không ngờ, Thủ lĩnh tổ chức Ám, Thủ lĩnh Băng Nhẫn quả quyết sát phạt mặt sắt vô tình, vậy mà lại vì một người đàn bà mà một thân một mình vào địa bàn tổ chức Minh, dũng khí này quả thật đáng khen”

 

Nếu Hàn Chiến đã tới, cũng không phải không có chuẩn bị, hiểu biết của anh đối với Châu Thắng cũng không ít, “Bớt nói nhảm, tôi muốn gặp người của tôi.”

 

“Thủ lĩnh Hàn thật sự muốn gặp? Tôi sợ đến lúc Thủ lĩnh biết chân tướng, sẽ cảm thấy bao nhiêu tình ý sâu xa của mình đều đổ sông đổ biển”

 

Quả đấm dưới bàn của Hàn Chiến, càng bóp càng chặt, hôm nay anh tới, chính là muốn xem thử, trái tim của anh, rốt cuộc đã trao cho một người đàn bà như thế nào.

 

“Nếu tôi không gặp được cô ấy, thứ mà thủ lĩnh Châu mong muốn, cũng sẽ không lấy được”

 

Châu Thắng gật đầu một cái, võ tay, “Như Ca, đi ra đi”

 

Hàn Chiến ngước mắt nhìn lại, là một cô gái cả người mặc áo da màu đen, gương mặt đó, không khác gì Nhuyễn Nhuyễn của anh, nhưng hơi thở và khí chất trên người cô đã hoàn toàn thay đổi, trở nên xa lạ với anh.

 

Nhuyễn Nhuyễn không nói lời nào, mặc dù trong một khoảnh khắc cực nhỏ, đôi mắt của con mèo linh động giảo hoạt kia chạm vào mắt anh, lẽ ra mang theo nụ cười nhàn nhạt động lòng người, bên trong là cả trời sao băng, sáng ngời mà trong suốt.

 

Nhưng người đàn bà xuất hiện trước mắt anh, gương mặt đó mặc dù vẫn xinh đẹp không thể tả như cũ, nhưng mà lúc nhìn về phía anh, ngoại trừ lạnh lùng, cũng không còn những thứ khác.

 

Mà hơi thở cả người cô tản ra, là một hơi thở thành thục độc lập mà lính đánh thuê nên có.

 

Nhuyễn Nhuyễn của anh, mặc dù tính cách trưởng thành sớm, kiên cường độc lập, giảo hoạt thông minh so với những cô gái trẻ tuổi khác, nhưng mà ở trước mặt anh, lại có gương mặt của một đứa trẻ, gương mặt kia, chính là gương mặt đã từng quyến luyến, nũng nịu với anh, khiến cho anh rung động.

 

Ánh mắt của Nguyệt Như Ca, không hề dừng lại trên người Hàn Chiến, đi thẳng về phía Châu Thắng, “Thủ lĩnh, có gì dặn dò?”

 

Châu Thẳng nhìn Hàn Chiến đối diện qua chiếc bàn dài, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Như Ca, vì cô, thủ lĩnh Hàn không màng nguy hiểm tính mạng ban đêm xông vào tổ chức Minh của chúng ta, thậm chí vì cô mà phải bắt tôi giao cô ra bằng được, không màng lợi ích. Xem ra thủ lĩnh Hàn thật sự thích cô đấy, hay là như thế này, Như Ca, cô cùng thủ lĩnh Hàn trở về nước R đi”

 

Nguyệt Như Ca nuốt nước miếng một cái, đôi môi đỏ mọng thoáng cong lên, giọng nói bình tĩnh nói: “Thủ lĩnh nói đùa rồi. Thủ lĩnh Hàn quyền cao chức trọng, làm sao lại vì một tên lính đánh thuê nho nhỏ như tôi mà trả giá lớn như vậy”

 

“Thủ lĩnh Hàn, những thứ chúng ta nói trước đó còn giữ lời chứ? Cậu nhường cho tôi địa bàn Đông Cực Nhạc, còn cô bé lính đánh thuê nho nhỏ này của tôi, cậu có thể mang đi.”

 

Đôi mắt đen của Hàn Chiến, nhìn thẳng xuyên qua không khí, rơi trên người Nguyệt Như Ca, đôi môi mỏng khạc ra hai chữ, “Giữ lời”

 

Nguyệt Như Ca đứng ở bên cạnh Châu Thắng, rèm mi dày rậm khẽ run lên, theo bản năng ngước mắt nhìn về Hàn Chiến phía đối diện, bốn mắt đột nhiên chạm nhau.

Bình Luận (0)
Comment