Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 859

Chương 859:

 

Nguyệt Như Ca xoay người lại, quỳ bên cạnh anh ta, hai tay ôm mặt anh ta, hôn lên bờ môi mỏng của anh, khế nói: “Anh Hàn, có nguyện này em đã lừa anh. Em yêu anh. Cho nên em không muốn để anh chết.”

 

“Nhuyễn Nhuyễn, em biết răng, anh không yếu đuối đến mức cần một người phụ nữ bảo v: “Nhưng em cũng từng nói, chờ em lớn mạnh rồi, em sẽ bảo vệ anh.

 

Anh Hàn, rất xin lỗi, em không thể đi theo anh. Chờ anh trở lại nước R, vết thương lành rồi, anh lại tới tìm em cũng không muộn”

 

Nguyệt Như Ca cầm lấy áo khoác của Hàn Chiến, đẩy anh ra, cầm lấy súng, đứng dậy chạy ra khỏi căn nhà nhỏ.

 

Ông K nhìn bóng lưng cô gái rời đi trong làn mưa rừng, ngay cả ông ta cũng cảm động, cô Nhuyễn Nhuyễn… thực sự đáng để anh Hàn yêu.

 

Nguyệt Như Ca khoác áo khoác của Hàn Chiến, giấu mái tóc bên trong áo. Đêm khuya, sau cơn mưa lớn, bên vách đá dày đặc sương mù, bên ngoài mười bước chân, căn bản không nhìn rõ là ai, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và quần áo.

 

Những sát thủ kia thành công bị Nguyệt Như Ca dẫn ra, tiếng súng vang lên bốn phía, bốn năm sát thủ đuổi theo phía sau, rất nhanh đạn trong súng lục của Nguyệt Như Ca đã hết. Cô ta chạy đến bên vách đá, vừa định tung người nhảy xuống biển, một sát thủ xuất hiện sau lưng cô ta, bắn cô ta một phát súng. Cơ thể Nguyệt Như Ca ngã về phía trước, rơi xuống vách đá.

 

Âm..

 

Mặt biển bị chấn động nổi sóng lên.

 

Nước biển tràn qua cơ thể, lỗ tai, lỗ mũi của Nguyệt Như Ca… Ngoài tiếng sóng ầm ầm, cô ta không còn nghe được gì nữa.

 

Tứ chỉ ngâm trong nước biển, giống như tê liệt, không thể động đậy.

 

Cơ thể dần dần chìm xuống đáy biển… Không chút ý thức.

 

Lúc Hàn Chiến an toàn đến nước R thì đã hôn mê vì mất máu quá nhiều. Thần Cửu đích thân làm phẫu thuật mất hai tiếng đồng hồ, mới giúp anh ta thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng.

 

Thần Cửu ra khỏi phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang xuống, nói với lão K và Bóng Đen: “Thời gian tới đừng để anh Hàn vất vả quá, mặc dù vết thương của anh ấy không nghiêm trọng, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nên sắp tới cơ thể sẽ khá yếu, phải nghỉ dưỡng thật tốt”

 

“Được”

 

Bóng Đen đấm một phát vào mặt lão K: “Tôi bảo cậu ngăn cản anh Hàn tới nước Z, sao cậu không cản? Có phải vì Nhuyễn Nhuyễn đó nên anh Hàn mới bị thương không?”

 

Lão K lau máu bên mép: “Tôi ngăn cản được chắc? Nếu được sao.

 

cậu không đi cản?”

 

Bóng Đen bị phản bác lại không trả lời được, siết chặt nắm tay, thở phì phò đi đến cái ghế gần đó ngồi xuống: “Người đàn bà kia đúng là kẻ chuyên gieo hoại Tôi nói không sai mà! Cô ta đến nằm vùng! Không chỉ là nằm vùng, còn là gián điệp tổ chức Minh phái tới! Anh Hàn lại vì một kẻ thù mà ngay cả Đông Cực Nhạc cũng đuổi ra ngoài!”

 

“Đây là quyết định của anh Hàn, cậu và tôi đều không thể can thiệp”

 

Bóng Đen sưng mặt lên: “Tốt nhất lần này anh Hàn không sao cả, bằng không cũng có ngày chính tay tôi đâm chết con đàn bà kia!”

 

Lão K châm chọc: “Lúc cứu viện còn chưa tới, con đàn bà trong miệng cậu còn giúp anh Hàn dẫn đám sát thủ đi, nên giờ anh Hàn mới không sao cả!”

 

“Hừ, nếu không phải vì cô ta, anh Hàn cũng sẽ không tới nước ZI”

 

Lão K nhức đầu, khoát tay: “Được rồi, tôi lười cãi với cậu!”

 

“Do cậu không có lý thôi!”

 

Rạng sáng, Hàn Chiến tỉnh lại.

 

“Nhuyễn Nhuyễn đâu?”

 

Đây là câu hỏi đầu tiên của Hàn Chiến sau khi tỉnh lại.

 

Lão K đứng bên giường bệnh, ấp úng: “Cô Nhuyễn Nhuyễn… Lúc đó cô Nhuyễn Nhuyễn vì giúp anh Hàn đánh lạc hướng sát thủ, trúng một phát đạn, rơi xuống biển..”

 

Ánh mắt Hàn Chiến trầm xuống, bàn tay xanh xao siết chặt lại: “Lập tức phái người đi tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

 

“Dạ”

Bình Luận (0)
Comment