Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 927

Chương 927:

 

Trong nụ cười của người đàn ông này còn mang theo sự trêu chọc, đùa giỡn.

 

Trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Nguyệt Như Ca dần nóng lên, cô ta căn môi trả lời: “Ai nói muốn bàn chuyện cưới xin với anh chứ! Hiện tại tôi chỉ mới đồng ý hẹn hò với anh mà thôi.”

 

Hàn Chiến gật đầu: “Ừm! Hẹn hò trước, sau đó mới bàn chuyện kết hôn”

 

Đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

 

Nguyệt Như Ca mím môi. Cô ta bị Hàn Chiến chặn họng, không nói nên lời.

 

Vừa mới ăn no, máu sôi sục trong dạ dày, cộng thêm việc cô ta mất mấy tiếng đồng hồ để bay tới vùng biên giới phía Tây. Giờ phút này đây, Nguyệt Như Ca tựa người vào ghế phụ lái, cô ta có hơi mệt mỏi.

 

Nguyệt Như Ca nhìn cảnh sông cảnh núi, nhìn bờ biển trải dài đang lướt qua ở bên ngoài ô cửa sổ. Lúc này, màn đêm bao phủ vạn vật lại càng làm toát lên vẻ đẹp vừa hoang vu, vắng vẻ lại vừa lạnh lẽo của vùng biên giới xa xôi.

 

Nếu như nơi này không phải chịu sự hỗn loạn của những trận chiến quanh năm suốt tháng, cộng thêm việc dịch bệnh thường xuyên bùng phát. Thì thật sự, cảnh vật ở đây sẽ vô cùng đẹp, một vẻ đẹp khác biệt với thế giới hiện đại bên ngoài.

 

Trong màn đêm mập mờ, Hàn Chiến ngước mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta rồi nói: “Lúc em vừa mới đến bên tôi thì em vẫn còn quá nhỏ. Khi đó, tôi còn nghĩ sẽ nuôi em lớn một chút rồi cưới em về.

 

Nếu như tôi biết trước sau này chúng ta phải xa cách nhau tận mười năm trời, thì lúc đó chắc chắn tôi sẽ bàn chuyện rồi cưới em luôn”

 

Nguyệt Như Ca ngẩn người ra. Cô ta không ngờ Hàn Chiến sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng thẳng thừng như vậy.

 

“Nếu như lúc đó anh lấy tôi, nếu như chúng ta chưa từng bị chia cách, thì sau mười năm trời anh sẽ không chán tôi chứ?”

 

Hàn Chiến chau mày: “Sao có thể như thế được! Được ở bên em thì mãi mãi tôi cũng không thấy chán”

 

Không biết là câu nói nào đã chạm đến trái tim của Nguyệt Như Ca.

 

Song, cô ta cứ như vậy, chỉ nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ, anh tuấn của anh ta thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm. Ánh mắt trở nên nóng rực.

 

Thì ra việc được một người thừa nhận, được một người thèm muốn, lại mang đến cho người ta cái cảm giác cảm động và tuyệt vời đến như vậy.

 

Nguyệt Như Ca cong môi: “Đợi đến lúc anh trở về Hàn Thành, nhớ đưa tôi đi gặp bà nội anh nhé!”

 

Hàn Chiến mỉm cười: “Gặp được người lớn trong nhà rồi thì không thể chối bỏ nữa đâu đấy!”

 

Nguyệt Như Ca khịt mũi: “Nhìn anh muốn cưới tôi đến như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng biến nguyện vọng của anh thành hiện thực thôi. Chỉ là…

 

Nếu như sau khi kết hôn, tôi lại là một người đàn bà đanh đá thì anh cũng phải nhịn cho bằng được đấy!”

 

“Tôi không thích đàn bà đanh đá. Nhưng nếu như em đanh đá mà lại xinh đẹp và thú vị như vậy thì tôi vẫn có thể chịu được”

 

Vừa dứt lời, Hàn Chiến ngước mắt lên lên nhìn cô ta rồi nở một nụ cười vừa ngổ ngược, vừa quyến rũ đến mê người.

 

Nguyệt Như Ca khoanh tay, hai mắt nhắm lại rồi dựa người vào ghế phụ lái nghỉ ngơi. Trên đôi môi đỏ mọng của cô ta nở một nụ cười nhạt.

 

Về đến doanh trại, sau khi tắm rửa sạch sẽ, đợi đến lúc hai người đặt lưng xuống giường thì cũng đã mười hai giờ đêm.

 

Hàn Chiến nhìn người phụ nữ đang dựa vào cánh tay của mình, đưa tay vuốt ve mái tóc xõa dài ở bên tai của cô ta. Anh ta nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của Nguyệt Như Ca rồi khàn giọng hỏi: “Mệt không?”

 

Nguyệt Như Ca than thở: “Hơi mệt một chút. Buổi chiều lúc bay đến đây, tôi cầm lái máy bay cũng mấy tiếng đồng hồ rồi. Rõ ràng là rất mệt, nhưng bây giờ lại không thấy buồn ngủ chút nào cả”

 

Hàn Chiến cong môi lên: “Tập thể dục một xíu là em thấy buồn ngủ ngay thôi!”

 

Mặc dù nói như vậy, nhưng anh ta cũng không phải là kẻ không ra gì. Đối với cô ta mà nói, Hàn Chiến muốn đối xử một cách nhẹ nhàng và mềm mỏng nhất có thể.

 

Nguyệt Như Ca nhìn anh ta rồi nói: “Nếu đã không ngủ được thì chúng ta nói chuyện chút đi.”

 

Hàn Chiến nghe vậy lại có chút hứng thú: “Nói chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment