Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 945

Chương 945:

 

Cô ta muốn gọi điện thoại cho Hàn Chiến nhưng cô ta phát hiện ra tất cả các thiết bị liên lạc trong phòng đều không thể kết nối được với bên ngoài.

 

Ban đêm.

 

Long Ngự uống rượu, đi những bước chân nặng nề lên trên tầng, không đi vê phòng ngủ của mình, cũng không đi tới phòng sách mà ngay lập tức đi tới phòng của Nguyệt Như Ca.

 

Không hề gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

 

Nguyệt Như Ca đang cố cải thiện lại một thiết Ánh mắt Long Ngự lạnh lẽo, bước tới, cướp lấy thiết bị liên lạc trong tay cô ta, ném thật mạnh xuống sàn nhà.

 

Cạch một tiếng, rớt xuống tứ tung phá hỏng sự yên lặng của đêm khuya, âm thanh vỡ vụn vang lên rõ ràng.

 

¡ liên lạc.

 

Long Ngự kéo lấy cánh tay của Nguyệt Như Ca, kẹp thân thể của cô ta, cúi đầu xuống hôn.

 

Long Ngự đã say rượu mà Nguyệt Như Ca vẫn còn tỉnh táo.

 

Nguyệt Như Ca nhấc chân lên đá về phía anh ta: “Long Ngự! Anh không được phép chạm vào tôi!”

 

Tức giận, men say, hai trạng thái đan xen vào nhau.

 

Long Ngự không để ý nhiều như vậy, Nguyệt Như Ca càng phản kháng, càng kích thích dục vọng chinh phục trong lòng Long Ngự.

 

Mặc dù anh ta đang chìm trong men say, thế nhưng quyền cước công phu vẫn hơn hẳn Nguyệt Như Ca, không tốn mấy chiêu đã kiềm chế được Nguyệt Như Ca.

 

Ngay tại khi anh ta muốn tới gần Nguyệt Như Ca, cô ta với được bình sứ Thanh Hoa bên cạnh, đập mạnh vào đầu Long Ngự không chút do dựt Loảng xoảng!

 

Bình hoa vỡ nát, mảnh vỡ tung tóe trên gáy Long Ngự.

 

Long Ngự dừng mọi động tác, đầu choáng váng, máu tươi ấm áp từ trên đầu chậm rãi chảy xuống, dừng ở trán, đọng lại ở lông mi anh ta.

 

Long Ngự cười lạnh trào phúng, anh ta không dám ra tay thật sự với Nguyệt Như Ca, thế nhưng cô lại vì một người đàn ông mà thủ thân như ngọc, ngay cả mạng sống của anh ta cũng không quan tâm.

 

Nguyệt Như Ca không chần chờ, càng không e ngại, không biết lấy ở đâu ra một cái dao gọt hoa quả, cô ta đặt nó lên cổ Long Ngự.

 

“Mang tôi đi ra ngoài, ngay bây giời”

 

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

 

Lưỡi dao hoa quả hướng về phía cổ anh ta, đâm vào da thịt.

 

Nguyệt Như Ca lạnh lùng nhìn anh ta, đè thấp giọng cảnh cáo: “Vậy anh cứ thử xem”

 

“Em yêu Hàn Chiến nhiều như vậy?”

 

“Tôi có yêu Hàn Chiến hay không là một chuyện, mà anh cầm tù tôi lại là một chuyện khác, Nguyệt Như Ca tôi ghét nhất là bị người ta nhốt vào trong lồng!”

 

Long Ngự hít một hơi sâu, đáy mắt ảm đạm: “Tiếu Tiếu, mấy năm nay em có từng nhớ đến tôi không?”

 

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Như Ca, trong ánh mắt tràn đây thâm tình.

 

Nguyệt Như Ca không muốn cho anh ta có bất cứ tia hy vọng nào, hai người chú định không có tương lai, cho dù cô từng nhớ tới anh ta thì bây giờ cũng không cần phải nói ra.

 

“Chưa từng” Hai chữ quả quyết vô tình thoát ra khỏi miệng.

 

Long Ngự nhắm mắt, làm như thật sự buông tha cho cô ta: “Được, tôi thả em đi”

 

Nguyệt Như Ca khống chế Long Ngự, lập tức đi ra khỏi biệt thự nhà họ Long.

 

Đêm dài, ngoài trời có mưa nhỏ, nhưng Nguyệt Như Cả vẫn không dám thả lỏng cảnh giác.

 

Trải qua mấy ngày ở chung, Nguyệt Như Ca phát hiện tâm tư của Long Ngự rất sâu, phải đề phòng anh ta mới được.

 

Một tay Nguyệt Như Ca giữ chặt dao đặt trên cổ Long Ngự, mặt khác cũng không buông lỏng cảnh giác, quay đầu liếc nhìn bốn phía, xác định không có ai đến đây.

Bình Luận (0)
Comment